Chương 170
Bà lão thở phào, nịnh nọt: “Cẩn tuân pháp chỉ của đại tiên.”
Bên Lưng Trâu Xanh, có người nói với vẻ đầy khâm phục, “Tiền bối thật là thần thông, không ngờ có thể tự mình sắc phong cho hà bà một phương, mấu chốt là còn có thể không lo quấy nhiễu thiên đạo.”
Dương lão nhân vẫn giữ tư thế ngồi ban đầu, chẳng thèm quay đầu, cười lạnh nói: “Hà bà và há bá, chỉ khác có một chữ, nhưng ý nghĩa lại khác nhau một trời một vực. Người đọc sách như ngươi có hiểu không?”
Người tới chính là hạt giống đọc sách lớn nhất của thư viện, Thôi Minh Hoàng, hắn nên là người cuối cùng rời khỏi nơi này tới xứ khác.
Vị thư sinh anh tuấn phong thần ngọc lãng này cười nói: “Đúng là nghe rợn cả người. Trên con đường chặt đầu lại tự dưng rẽ ra một lối tắt, bút tích cỡ này thật sự khiến vãn bối bội phục.”
Dương lão nhân lạnh lùng hỏi: “Tiểu tử, ngươi biết thân phận của ta à?”
Thôi Minh Hoàng lắc đầu cười nói:” Sơn chủ trước chuyện chẳng nói gì, nhưng ta miễn cưỡng đoán ra được một chút manh mối.”
Dương lão nhân bực mình nói: “Đi đi, tiểu tử ngươi vẫn chưa đủ tư cách nói chuyện với ta, đổi thành Sơn chủ của các ngươi thì còn được.”
Thôi Minh Hoàng chẳng những không đi, ngược lại còn ngồi lên Lưng Trâu Xanh, trước khi ngồi xuống, không quên vươn tay ra tóm lấy ngọc bội bên hông, để tránh nó va vào đá, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, nói khẽ: “Không có một thân tu vi thông thiên, để bảo vệ tòa Ly Châu động thiên này, không cho thiên đạo thẩm thấu, càng không nguyện sử dụng, đến cuối cùng chỉ có thể dựa vào hai chữ bản mạng, thật sự chống đỡ tới cùng. Dương lão tiên sinh, ngươi nói thử xem vị Tề tiên sinh này này rốt cuộc là muốn gì?”
Lão nhân chỉ hút thuốc, thần sắc âm trầm.
Thôi Minh Hoàng lẩm bẩm nói: “Nếu là mong ‘vì dân sinh mà lập mệnh’ thì thiệt thòi quá, hắn là Tề Tĩnh Xuân, Sơn chủ Sơn Nhai thư viện, đệ tử đắc ý của đệ tứ thánh Nho giáo, một cái mạng của hắn đổi lấy kiếp sau của năm sáu ngàn phàm phu tục tử, liệu có lời không? Ta thấy là không, đổi lại là ta tuyệt đối sẽ không làm đâu.”
Dương lão nhân nhả một hơi khói, “Những lời này của ngươi chỉ có thể lải nhải với ta thôi, nếu để truyền ra ngoài, cả đời ngươi cũng đừng hòng làm Sơn chủ thư viện. Nể tình ngươi trước đó nói vài câu lọt tai, chúng ta tâm sự nhé?”
Người đọc sách mỉm cười nói: “Vậy thì tốt quá, vãn bối cầu còn không được.”
Lão nhân nhìn mặt nước, “Có điều trước đó ta muốn hỏi ngươi một câu.”
Thôi Minh Hoàng gật đầu nói: “Tiền bối cứ hỏi.”
Lão nhân chậm rãi nói: “Một bước bức Tề Tĩnh Xuân tới tuyệt cảnh có phải là thủ đoạn của ngươi không.”
Thôi Minh Hoàng đầu tiên là ngây ra, rồi lập tức cười khổ, cuối cùng cười tự giễu: “Tiền bối có phải là coi trọng ta quá không?”
Dương lão nhân không quay đầu, một luồng khỏi lượn lờ bốc lên trước người lão nhân, “Ta chẳng có bản sự gì khác, nhưng chuyện xem lòng người thì cũng tạm. Cho nên ngươi không nên tới nơi này.”
Thôi Minh Hoàng cười giải thích nói: “Cứ tính thử nhá, từ thứ nhất tới thứ tư của Nho gia, lấy cái này làm bắt đầu cũng là chuyện của tám mươi năm trước rồi, ta hiện giờ chẳng qua chỉ khoảng hai mươi, vậy nói thế nào cho thông đây?”
Lão nhân quay đầu, cười tủm tỉm nói: “Ý của ngươi là bản thân chỉ là đúng dịp tới đây lấy ngọc khuê trấn quốc, lại vừa hay gặp phải vụ thảm án này mà thôi, thuộc về loại bùn vàng ở đũng quần, không phải phân cũng là cứt à?”
Thôi Minh Hoàng vẻ mặt thản nhiên, cười nói: “Thế sự vô thường, không khéo đã chẳng thành sách.”
Dương lão nhân ha ha cười, ngoài cười nhưng trong không cười.
Thôi Minh Hoàng không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, đi thẳng vào vấn đề nói: “Vãn bối quan tâm tới tòa Phi Vân sơn đó, hy vọng biến nó thành chỗ của thư viện mới, vãn bối tới đây là khách, nhập gia tùy tục, về tình về lý thì đều nên báo một tiếng với Dương lão tiền bối. Không biết tiền bối có yêu cầu gì không?”
Dương lão nhân nhăn mặt, không nói gì.
Thôi Minh Hoàng dường như cũng không dám tự tiện giục giã lão nhân, chậm rãi đứng dậy, nói khẽ: “Tiền bối yên tâm, chỉ cần tiền bối một ngày chưa gật đầu, thư viện của vãn bối một ngày không dám phá thổ động công. Nếu ngày nào đó tiền bối cảm thấy việc này có thể làm được, cứ bảo chỗ bên nha thự diêu vụ đốc tạo chuyển lời cho Thôi Minh Hoàng là được.”
Dương lão nhân ừ một tiếng, không hề cự tuyệt người từ ngoài vạn dặm.
Thôi Minh Hoàng thở dài cáo từ.
Giống như quân cờ nhỏ bà lão hà bà, có thể thật sự trở thành thần vị hay không, vẫn phải xem Quan Hồ thư viện có muốn tìm kiếm một thuộc địa chơi cờ vây ở Đại Ly vương triều hay không, lựa chọn tòa Phi Vân sơn đó kỳ thật lão nhân cũng không bận tâm lắm.
Chuyện duy nhất lão nhân để ý là đêm đó Tề Tĩnh Xuân Xuân đến lang kiều đã nói gì với Nguyễn Cung, cuối cùng hắn một mình ngồi ở lang kiều một đêm, sau khi hừng đông mới đứng dậy về trấn nhỏ, trong lúc đó, Tề Tĩnh Xuân rốt cuộc đã nói gì, làm gì?
Lão nhân cầm ống thuốc đứng dậy, thấp giọng mắng: “Chẳng kẻ nào khiến cho người ta bớt lo cả.”
….
Trong trường tư, bốn đứa trẻ ngơ ngác nhìn nhau.
Bọn nhỏ không nhìn thấy Tề tiên sinh, ngược lại thấy ông cụ quét rác quanh năm suốt tháng thay một thân nho sam giống như trang phục của Tề tiên sinh, bên hông giắt một viên ngọc bội, tóc bạc trắng bó lại, đầu đội mũ cao, lão nhân ngồi trên vị trí của Tề tiên sinh, nói với bốn đứa nhỏ rằng Tề tiên sinh đã thôi làm tiên sinh dạy học và Sơn chủ thư viện, cho nên sau này sẽ do lão dạy học.
Chuyện ra ngoài đi xa, Tề tiên sinh đã nói với bọn nhỏ từ trước, trưởng bối nhà chúng cũng đã gật đầu đáp ứng.
Lão nhân không còn vẻ hiền lành trước kia, khí thế uy nghiêm, hỏi: “Lý Bảo Bình đâu? Vì sao chưa tới trường?”
Lý Hòe Lấm la lấm lét, bình thường luôn xích mích với cô gái áo bông đỏ đó, lập tức tố giác: “Lý Bảo Bình trên đường đến trường, nghe nói cây hòe già đổ, thế là chạy tới góp vui, ta không kéo được nàng ta, tính khí nàng ta rất nóng nảy, ta khuyên như thế nào cũng không nghe, nàng ta còn muốn động thủ đánh người nữa.”
Ba đứa còn lại đều oán thần, Lý Hòe đúng là có năng lực trợn mắt nói dối hơn hẳn những người khác.
Lão nhân quay đầu nói với tiểu cô nương tết tóc đuôi ngựa, nói: “Ngươi đi gọi Lý Bảo Bình về, chúng ta hôm nay sẽ rời khỏi trấn nhỏ.”
Tiểu cô nương vâng một tiếng, có chút không tình nguyện đứng lên chạy ra khỏi trường.
Lý Hòe tuổi chưa lớn nhưng miệng lưỡi điêu ngoa, không quên lửa cháy đổ thêm dầu, lên mặt cụ non nói: “Lã Mã à, loại học sinh bất hảo như Lý Bảo Bình nhất định phải quản thúc cho tốt, bằng không sẽ không thành tài. Nếu Tề tiên sinh không này đây, lão Mã ngươi phải gánh trọng trách này…”
Lão nhân trừng mắt, Lý Hòe sợ tới mức câm như hến, ngoan ngoãn câm miệng, chỉ không ngừng thầm mắng Mã lão nhân không ra gì, lão hổ không ở núi khỉ gió lại xưng vương.
Trước kia Lý Hòe rất ghét quy củ của Tề tiên sinh, hiện giờ lại hoài niệm Tề tiên sinh vẫn tốt hơn.
Cách vách lớp học là gian nhà của Tề Tĩnh Xuân, Thôi Minh Hoàng của Quan Hồ thư viện ngồi sau bàn, nhìn bốn phía, nở nụ cười điềm đạm, có chút thất vọng nói khẽ: “Sách cũng chẳng có được bao nhiêu.”