Chương 173
Nhìn Trần Bình An đi rồi.
Thạch Xuân Gia liếc Lý Bảo Bình bên cạnh, cười nói: “Hắn là người hại ngươi gãy một một cái răng à?”
Lý Bảo Bình đột nhiên đi đến phía sau Thạch Xuân Gia, hai tay nắm lấy ai búi tóc của nàng ta rồi xách lên, “Tin ta đi, lần này chắc làm được.”
Thạch Xuân Gia sợ tới mức vội vàng ngồi xổm xuống, mắt nhắm lại, hai tay giơ lên đầu vung vẩy, để tránh mình lại bị Lý Bảo Bình tóm tóc giật lên như nhổ cỏ.
Lý Bảo Bình ngồi xổm bên cạnh cô nương chỉ nhỏ bằng nửa người mình, tràn đầy tự tin nói: “Hòn đá nhỏ, không đau đâu, ngươi chưa thử lần thứ hai thì làm sao có biết là được hay không chứ?”
Thạch Xuân Gia sợ tới mức oa oa khóc lớn.
Người gác cổng không đành lòng, để giải vây cho tiểu chưởng quầy nhỏ ở cửa hàng Áp Tuế ngõ Kỵ Long này, liền nói: “Mới rồi Mã tiên sinh của trường tư bảo Lý Hòe chuyển lời, nói là phủ ta chuẩn bị trước một chiếc xe ngựa, tiểu thư ngươi cầm theo hành lý tới trường tư rồi sau đó rời khỏi trấn nhỏ, cùng Thạch tiểu thư tới Sơn Nhai thư viện du học. Đương nhiên là trước khi tới trường, tiểu thư có thể tiện đường qua ngõ Kỵ Long một chuyển lấy đồ của Thạch tiểu thư luôn.”
Lý Bảo Bình đành phải tạm tha cho Thạch Xuân Gia, vẻ mặt thất vọng, khi cùng vào cửa lớn còn không quên cảm thấy đáng tiếc thay cho Thạch Xuân Gia.
Tiểu cô nương tết tóc sừng dê sống sót sau đại nạn thầm hạ quyết tâm hôm nay sẽ dỡ tóc.
“Hả?”
Lý Bảo Bình đột nhiên thốt lên kinh ngạc, ngẩng đầu.
Thạch Xuân Gia thuận theo ánh mắt nàng ta mà nhìn, bực bội nói: “Không phải là sắp mưa chứ.”
Một đám mây đen lướt qua trấn nhỏ.
Từ bắc tới nam.
Thiếu niên giày rơm vừa ra khỏi phố Phúc Lộc cũng ngẩng đầu nhìn.
Khoảnh khắc đó, thiếu niên sợ hãi không thốt nên lời.
Nào có phải là mây đen, rõ ràng là phi kiếm chi chít đầy trời, vô số tiên nhân đang ngự kiếm lăng không.
Thiếu niên chậm rãi xoay cổ, tầm mắt nhìn theo mây kiếm đang nam hạ.
Đột nhiên.
Có một điểm đen lại từ nam tới bắc, đi ngược với các tiên nhân phi kiếm đó.
Điểm đen này càng lúc càng to.
Cuối cùng, thiếu niên giày rơm nhãn lực tốt vô cùng trợn mắt lên, giống như là ban ngày gặp quỷ, trên vùng trời phía nam trấn nhỏ có một người đạp phi kiếm bay xuống, khi cách mặt đất của trấn nhỏ còn chừng hơn trăm trượng thì dừng lại, người ngự kiếm cúi đầu quan sát trấn nhỏ, ánh mắt tuần tra tứ phương, sau đó thì hướng về bên phố Phúc Lộc.
Trong chớp mắt, ngự kiếm phi hành ngày đi vạn dặm, kéo theo một tiếng như sét dánh dừng ở trước người Trần Bình An.
Kiếm bồng bềnh cách mặt đất nửa trượng, trên thân kiếm là một thiếu nữ anh khí mặc trường bào màu xanh sẫm, hai chân cũng lơ lửng đứng trên thân kiếm.
Thiếu nữ phong trần mệt mỏi nhoẻn miệng cười, hai tay khoanh trước ngực, bừng bừng phấn chấn nói: “Ta cảm thấy nên nói với ngươi một tiếng tạm biệt, cho nên ta mới tới đây.”
Chỉ là không đợi thiếu niên đang khiêng cành hòe nói gì, thiếu nữ ngự kiếm tâm ý khẽ động, mũi kiếm lập tức xoay hướng, nghiêng về phía trước rồi biến mất.
Thiếu niên theo bản năng vươn tay ra, chỉ là thiếu nữ và phi kiếm đã không còn tung tích.
Thiếu niên lúng túng rụt tay lại, gãi gãi đầu, đi về phía ngõ Nê Bình, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn.
Thiếu niên giày rơm lúc ban đầu thì cảm thấy có chút mất mát, nhưng rất nhanh liền trở nên cao hứng, thì ra Trữ cô nương là thần tiên.
Thế cho nên khi Trần Bình An đi qua một cửa hàng ở ngõ Kỵ Long, phá lệ bỏ tiền ra mua một chuỗi mứt quả, vừa đi vừa ăn.
Thế nhưng thiếu niên không biết vì sao lại cảm thấy có chút trống trải.
Thiếu niên rất dụng tâm suy nghĩ, chẳng lẽ là do xót tiền?
Trần Bình An ăn mứt quả đã gần mười năm rồi chưa được thử mùi vị, khiêng cành hòe quay về ngõ Nê Bình, đi qua một căn nhà còn rách nát hơn cả tổ trạch nhà mình, Trần Bình An trong lòng mang áy náy, nghĩ có phải nên mượn trước Nguyễn sư phó ít bạc, sửa lại căn nhà này một chút, tuy từ nhỏ đã sống ở ngõ Nê Bình này, nhưng Trần Bình An chưa bao giờ thấy căn nhà đó có người ở. Lúc trước khi cùng Bàn Sơn Viên đuổi đánh trên nóc nhà, cố ý lừa nó đến đây, khiến cho nóc nhà bị vượn già giẫm cho thủng một lỗ to, Trần Bình An cảm thấy phải gánh trách nhiệm này, nếu không sau này khó tránh khỏi tội bị gió thổi nắng chiếu, có thể là tòa nhà vốn còn có thể chịu đựng thêm được hai ba mươi năm thời gian nữa, hiện tại chỉ sợ ngay cả vài ba năm cũng không chống đỡ nổi, cột nhà phòng ốc mục nát nhanh quá. Cái này cũng giống như thân thể Trần Bình An bị Thái Kim Giản mạnh mẽ “Chỉ điểm” vậy, đều là hoàn cảnh tám mặt hở toác, cho nên Trần Bình An càng nghĩ làm sao có thể nhanh chóng tu sửa lại căn nhà này. Không cần phải gọn gàng khí phái, chỉ cần chắc chắn không dễ sập là được rồi.
Trần Bình An không phải không nghĩ tới bỏ ra một đồng kim tinh, đổi thành bạc trắng hoặc là tiền đồng, ví dụ như Dương lão nhân cửa hàng Dương gia, hoặc là Nguyễn sư phó của lò rèn. Nhưng Trần Bình An có một loại trực giác, cái thứ đồng tiền kim tinh này chính là có thể gặp chứ không thể cầu, mỗi lần dùng một đồng lại bớt đi một đồng, về phần tiền bạc, đến đâu cũng đổi được, chẳng gì ngoài xuất lực nhiều hay ít mà thôi. Cho nên Trần Bình An quyết định hỏi mượn Nguyễn sư phó trước, nếu không mượn được thì dùng đồng tiền kim tinh để giải quyết nan đề, xót của thì là chắc rồi, nhưng đã có vấn đề lửa sém lông mày thì vẫn phải làm. Đã lù lù trước mặt rồi, không thể giả bộ như không thấy, Trần Bình An sợ nhất là nợ người khác.
Trần Bình An quay về nhà, đặt cành hòe tiểu cô nương tặng vào góc tường sân, khối Ma Kiếm thạch vô giá đó vẫn nằm trong sọt, có điều đương nhiên không thể quang minh chính đại để trong sân, đã được Trần Bình An chuyển vào trong nhà, nếu không phải thời gian cấp bách, Trần Bình An hận không thể đào một cái hố sâu cả trượng trong sân rồi cất Ma Kiếm thạch vào xong lấp lại, Trảm Long đài, chỉ nghe cái tên này thôi đã cảm thấy quý hơn ba túi tiền kim tinh rồi.
Trần Bình An nghe thấy tiếng gà gáy ở vườn nhà bên cạnh, khi Tống Tập Tân và Trĩ Khuê rời khỏi trấn nhỏ, không để ý tới lồng gà mái già và đám gà con, chắc lúc này chúng đói lắm rồi. Trần Bình An vào trong nhà lấy chùm chìa khóa, rồi lại từ trong nhà mình cầm ra một vóc gạo, đi tới cửa vườn cách vách, mở lồng gà, ngồi xổm xuống cho gà ăn. Trần Bình An lại mở cửa phòng bếp, muốn xem có lương thực dư như hạt thóc hay không, để tránh lại mốc meo thì phí của. Kết quả vào nhà bếp, khiến Trần Bình Anthật sự đại khai nhãn giới, một chum to gạo, chỉ mở nắp nhìn thôi Trần Bình An đã thấy no rồi, trong tú cũng đầy bát đĩa, cái gì cần có đều có, chỗ vách tường còn treo một dãy chân giò hun khói và cá khô, tất cả được sắp xếp gọn gàng sạch sẽ.
Trần Bình An đột nhiên bị một đống củi ở gần kệ bếp hấp dẫn ánh mắt, đến gần rồi ngồi xuống nhìn, quả nhiên là người gỗ mà Trĩ Khuê dùng dao thái để chặt, nàng ta căn bản không biết đốn củi, lúc ấy chặt cả nửa ngày mà hiệu quả rất nhỏ. Nếu đổi là Trần Bình An thì chỉ cần hai ba phát là bổ tan. Lúc này, Trần Bình An ngồi cúi đầu, phát hiện người gỗ này là lạ, trên người khắc rất nhiều điểm đỏ, trải khắp toàn thân, lấm ta lấm tấm, có một số nơi thì tụ nhiều lại với nhau, có nơi thì cách xa nhau giống như là chu sa. Trần Bình An cầm lấy tay của người gỗ nhìn kỹ, bên cạnh mỗi một điểm đỏ không ngờ còn khắc chữ nhỏ rất nhỏ màu mực, điểm đỏ vốn là chỉ bằng hạt gạo, những chữ nhỏ này vẽ càng nhỏ đến không thể nhìn ra, cũng may là Trần Bình An chứ đổi thành nhãn lực của người bình thường, chỉ sợ là chỉ thấy những điểm đỏ và điểm đen mà thôi.