Chương 175: Sắc lệnh

Sắc lệnh

Chương 175

Có nhiều vô số kể các loại chim bay cá nhảy, ở trên đường biên giới tiếp giáp giữa tòa Ly Châu động thiên này và bản đồ Đại Ly, chiếm cứ bất động, ra thêm bên ngoài, còn có vô số các đồng loại đang điên cuồng lao về hướng này, giống như là đang hấp thu gì đó.

Trên đường biên cảnh vô hình đó, chúng vừa không dám vượt thêm một bước về phía trước, lại không muốn lùi ra sau một bước.

Còn có một vị bà lão đứng ở đầu kia dòng suối trong đường giới tuyến, nửa người trên lộ ra khỏi mặt nước, tóc xanh rủ xuống như thác nước, xõa ra xung quanh, giống như một đóa hoa sen màu đen.

Bà lão mặt vốn như vỏ cây khô lúc này lại có bộ dạng như phụ nhân không đến bốn mươi tuổi.

Lại có tòa Phi Vân sơn đó, giống như bị mặt đất nâng lên, dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy chậm rãi nhô lên cao.

Động thiên thoát phá, hàng vi phúc địa.

Bách tính của trấn nhỏ sinh ra và lớn lên ở Ly Châu động thiên, bất kể phú quý nghèo hèn, bất kể bản tính thiện ác, đều có kiếp sau.

Trần Bình An trở lại lò rèn, sau khi xong việc, lúc ăn cơm, Trần Bình An cầm bát tìm tới Nguyễn sư phó đang ngồi cùng Nguyễn cô nương dưới mái hiên, Trần Bình An nói muốn mượn tiền, khoảng mười lăm mười sáu lượng bạc. Nguyễn Cung thậm chí không hỏi Trần Bình An lý do vay tiền, dừng đũa, liếc xéo thiếu niên giày rơm rồi phun ra hai chữ, “Cút đi.”

Trần Bình An vội vàng ngoan ngoãn chạy đi.

Nguyễn Tú nhíu mày nói: “Cha, cha không thể nói chuyện tử tế được à?”

Nguyễn Cung hừ lạnh nói: “Không đánh hắn đã là tử tế lắm rồi.”

Nguyễn Tú bênh vực kẻ yếu nói: “Người ta như khổ cực làm học đồ cho cha, tiền công một văn tiền cũng tịch thu, khi trời tối, tất cả mọi người đều ở ở trong phòng ngủ vùi, hoặc là nói chuyện phiếm, chỉ có Trần Bình An vẫn chuyển đất từ trong giếng đi, trong những người này ai làm việc chăm chỉ nhất, chẳng lẽ cha không biết à? Tự đặt tay lên ngực mà hỏi đi, người ta hỏi mượn cha mười lăm mười sáu lượng bạc có tính là quá đáng không?”

Nguyễn Cung sầm mặt không nói gì, thầm nghĩ ta đây trong lòng biết rõ nên mới muốn chém chết cái tên vương bát đản thọc gậy bánh xe này.

Nếu thiếu niên này có tu vi bản sự của Bàn Sơn viên Chính Dương sơn, ta đã sớm học theo Tề Tĩnh Xuân, đánh hắn ngắc ngoải cho thống khoái. Chỉ là vừa nghĩ đến đây, Nguyễn Cung có chút nản chí ngã lòng, tuy mình cho dù vứt bỏ thân phận thánh nhân ở phương thiên địa này, thắng được Bàn Sơn viên, vẫn là chuyện ván đã đóng thuyền, nhưng muốn một cước định thắng bại giống như Tề Tĩnh Xuân thì hiển nhiên là không thể.

Nguyễn Cung đành phải an ủi mình, tuy mình là binh gia kiếm tu trên danh nghĩa, nhưng cái mình thật sự theo đuổi không phải là cao thấp mạnh yếu trong chém giết trên chiến trận, mà là trở thành Chú Kiếm sư cầm cờ đi trước cả thiên hạ này, đúc ra một thanh kiếm sống tự dưỡng ra linh tính của mình, để cho trong thiên địa có thêm một sinh linh chân chính có sinh có tử, có thể tu hành, có thể luân hồi, thậm chí có thể theo đuổi đại đạo.

Nguyễn Cung buông bát đuổi, ngẩng đầu nhìn trời, tự dưng chửi, “Thực sự cho rằng Tề Tĩnh Xuân chết rồi thì các ngươi có thể vô pháp vô thiên à? Quy củ của ta đã nói rõ với các ngươi rồi, hiện tại các không tuân thủ, vậy mang bản sự có thể không tuân thủ quy củ tới đây, nếu không thì chính là tìm chết đấy.”

Mắt thấy bốn phía không có ai, Nguyễn Cung đang ngồi tự dưng đứng bật dậy, giống như một đạo cầu vồng trắng muốt bắn thẳng tới biển mây trên trời cao.

Trên mây có có mấy vị nữ tử mặc cung trang, phụ nhân và nam tử áo gấm đai ngọc dắt tay nhau ngự không mà đi, nói nói cười cười, đều là là người trong thần tiên phong lưu tiêu sái, thỉnh thoảng lại quan sát toàn cảnh đại địa của Ly Châu động thiên, có thể nói là rất vui vẻ.

Ầm một tiếng.

Một vị phụ nhân cài trâm ung dung lộng lẫy đầu vỡ toác. Một vị cô nương dung mạo xinh đẹp ở bên cạnh nàng ta đầu cũng nở hoa. Cứ lần lượt như thế, cả trai lẫn gái, không ai ngoại lệ.

Thân hình Nguyễn Cung bồng bềnh trên biển mây rực rỡ, nhìn quanh bốn phía xung quanh, cười lạnh nói: “Sao, chỉ dùng đám tôm tép này tới thử điểm mấu chốt của Nguyễn Cung ta thôi à? Có phải là xem thường người ta quá không, tuy Nguyễn Cung ta chỉ biết rèn sắt, không bằng được Tề Tĩnh Xuân, nhưng ở đây trảm sát một hai tu sĩ thập lâu có mắt không tròng thì có khó khăn gì đâu? Như vậy từ giờ trở đi, nơi này có thêm một quy củ, chư vị nghe cho rõ đây, cho dù là trốn ở ngoài đường biên giới nhòm ngó Ly Châu phúc địa, chỉ cần Nguyễn Cung ta hôm nào tâm tình không tốt, vẫn cứ lôi ngươi vào vùng trời của phúc địa rồi đập nát đầu ngươi, có tin hay không thì tùy các ngươi.”

Nguyễn Cung vừa nói xong, bỗng dưng xuất hiện ở ngoài đường biên cảnh, sau đó chỉ thấy hắn một tay đè đầu một lão nhân, sau khi kéo vào trong đường giới tuyến, năm ngón tay bóp một cái, lão nhân tiên phong đạo cốt khổ sở cầu xin tha thứ nói: “Nguyễn sư! Nguyễn sư! Có gì từ từ nói! Lão phu là người của Tử Yên hà…”

Không đợi lão nhân nói xong, Nguyễn Cung bóp nát luôn đầu vị thần tiên đó rồi thuận tay ném thi thể ra khỏi lãnh thổ phúc địa nhà mình, có điều từ trong thi thể đó có một luồng sáng xanh đỏ bắn ra, Nguyễn Cung chỉ lạnh lùng liếc một cái, không định đánh rắn giập đầu. Ánh sáng dài chừng ba thước đó điên cuồng bay đi gần ngàn dặm thì chui xuống một con sông lớn có khói tim bốc lên, nước sông hùng tráng hơn nước sông lớn của Đại Ly lãnh thổ rất nhiều.

Nguyễn Cung năm ngón tay dính đầy vết máu cao giọng nói: “Trong một giáp, hết thảy là như vậy.”

Xa xa trong biển mây, có tu sĩ nữ tử mượn mây mù che giấu thân thể, phẫn uất nói: “Thủ đoạn tàn nhẫn máu tanh như vậy, sao có thể là do thánh nhân tọa trấn khí vận một nơi làm ra.”

Nguyễn Cung tức giận bật cười, “Ối chà, học khôn rồi đấy, trốn xa như vậy mới dám nói, tưởng ta không bắt được ngươi à? Con mẹ nó, lão tử không phải loại đọc sách tới ngu cả người như Tề Tĩnh Xuân đâu, ngươi giảng đạo đức lễ nghi với một binh gia kiếm tu như ta, đầu ngươi có lỗ à?”

Nguyễn Cung thả tay xuống, hai ngón tay khép lại, trong lòng đọc thầm: “Thiên cương phù diêu phong, địa sát lôi trì hỏa, lập tức tuân lệnh!”

Trong nháy mắt, trên trời dưới đất có hai khí tức nhanh mạnh cuồn cuộn, giống như hai nguồn suối vừa hiện thế.

Ở nơi khác có một giọng nói ôn hoà hiền hậu vội vàng nhắc nhở: “Không ổn rồi, là Phong Lôi song kiếm bản mạng của Nguyễn Cung đấy! Lan Đình, mau lui lại đi! Vật bản mạng của Nguyễn Cung khác hẳn với người thường, không phải là nuôi dưỡng trong khiếu huyệt mà tồn tại trong thiên địa ba ngàn dặm xung quanh hắn, theo hai âm thần binh gia của hắn lượn lờ xung quanh…”

Trên biển mây, có một tia huỳnh hỏa rực rỡ màu xanh lục liều mạng chạy đi, ở ngoài huỳnh hỏa lại có những cánh hoa đào trong suốt sáng rực quấn quanh, hộ giá cho chủ nhân.

Vệt sáng màu xanh đậm này sau khi lướt ra xa hơn trám trăm dặm thì bị một sợi tơ màu xanh từ trên trời giáng xuống đâm xuyên đầu.

Nam nhân vừa lên tiếng nhắc nhở nàng ta thấy tình hình không ổn, sớm đã dùng độn thuật độc môn biến mất rồi.

Kiếm Lai [Edit]

Kiếm Lai [Edit]

Score 8
Status: Ongoing Author:
Trời đất bao lai, sự lạ không gì không có. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm, có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần, hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!Lời đồng chí sưu tầm: Đây là bản dịch thô (edit) và vì mình cũng chưa có thời gian kiểm tra nên có thể nội dung sưu tầm có những lỗi, sạn (trùng lặp nội dung, trùng chương, tên chương và nội dung chương không đồng nhất, không giống nguyên tác...vv...). Nếu bạn quá đói bi thì chích tạm, còn nếu muốn đọc tinh phẩm, vui lòng đọc bản dịch chuẩn.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset