Chương 176: Nhàm chán không nói chuyện

Nhàm chán không nói chuyện

Chương 176

Trên không trung lại trở nên yên tĩnh, không còn ai dám cả gan lên tiếng om sòm.

Nguyễn Cung cười lạnh một tiếng, chẳng buồn tính toán với đám người quỷ vực tâm hoài bất quỹ này nữa, bay lại về bờ suối gần lò rèn, người thợ rèn cả người đầy sát khí và máu tanh này thò tay vào trong nước suối rửa vết máu.

Nguyễn Cung thở dài, sầu não nói: “Tề Tĩnh Xuân, nếu ngươi có một nửa sự không giảng đạo lý của ta thì việc gì phải uất ức như vậy?”

————-

Trên bờ, Trần Bình An đang tiến hành đi quyền thung một canh giờ, trên đường về, luyện tập xong, hắn đang thả lỏng gân cốt thì nhìn thấy Nguyễn sư phó từ dưới suối đi lên bờ, do dự một chút, thả chậm bước chân, không tới gần kẻo lại bị ăn mắng. Không biết vì sao, Trần Bình An luôn cảm thấy Nguyễn sư phó không có ấn tượng tốt với mình, ánh mắt khi nhìn mình hơi giông giống như Diêu lão đầu, lộ ra vẻ ghét bỏ.

Nguyễn Cung cũng không quan tâm tới thiếu niên, lủi thủi đi về lò rèn.

Trần Bình An bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về phía suối nước.

Vẫn bình tĩnh như thường, không có gì khác thường.

Nhưng Trần Bình An lại bỗng dưng thấy căng thẳng, giống như có dao nhọn đâm vào lưng, cứ như trong suối có quỷ nước chết oan đang nhìn chằm chằm vào mình, cảm giác rất hoang đường.

Nhưng trong tầm mắt chỉ thấy suối nước róc rách.

Trần Bình An không từ bỏ ý định, nhặt mấy hoàn đá vừa tay lên, xoay người chạy dọc xuống suối nước, cẩn thận quan sát động tĩnh trong khe suối, ý đồ muốn tìm ra một chút dấu vết.

Trần Bình An càng nhìn càng cảm thấy không đúng, ban ngày ban mặt, khe suối không ngờ mang tới cho người ta một loại cảm giác âm khí dày đặc, Trần Bình An cho dù đã nhiều lần lặn xuống hố sâu dưới Lưng Trâu Xanh cũng chưa từng có cảm giác phiền chán rõ ràng như vậy. Trần Bình An hiện giờ có thể xác định một điều, trên đời có yêu vật tinh quái, cô hồn dã quỷ khó bề tưởng tượng, trước kia có Tề tiên sinh ở trấn nhỏ cho nên vạn tà bất xâm, hiện giờ Tề tiên sinh không còn, nói không chừng chính là có quỷ mị quấy phá chung quanh, mình nhất định phải cẩn thận, cho dù Nguyễn sư phó là “thánh nhân” đời tiếp theo, Trần Bình An cũng không dám khinh thường, nói đến cùng, Trần Bình An vẫn tin tưởng Tề tiên sinh hơn, đối với Nguyễn sư phó bất cẩu ngôn tiếu, lòng kính sợ khẳng định có là có, nhưng cảm giác tin tưởng thì chẳng có chút nào.

Trần Bình An sở dĩ cả gan đi theo cảm giác, chủ động tra điều cổ quái trong khe suối, là vì Nguyễn sư phó vừa ở đây đi, Trần Bình An cảm thấy rằng nếu thực sự có quỷ vật trong nước thì cũng không dám ở dưới mí mắt của thánh nhân lao ra khỏi nước mà giết mình. Hơn nữa, trong tay áo hiện giờ Trần Bình An có giấu Sơn Thủy ấn mà Tề tiên sinh tặng, một cái trong đó chính là ấn chữ “thủy”, cho nên dũng khí của thiếu niên cũng mạnh mẽ hơn nhiều.

Trần Bình An sau khi ném hai cục đá, đang muốn xoay người nhặt tiếp thì cách đó không xa có người hỏi: “Ngươi làm cái gì thế?”

Thiếu nữ áo xanh tết tóc đuôi ngựa, thì ra là Nguyễn Tú.

Trần Bình An vẫn chăm chú nhìn xuống nước, không nhận thấy được Nguyễn cô nương đang tới gần, cũng không giấu diếm, chẳng sợ nàng ta chê cười, vươn tay ra chỉ chỉ vào mặt nước khe suối, thật thà trả lời: “Ta cảm thấy trong nước có thứ dơ bẩn, nên thử xem có thể dùng đá đập cho nó chui ra không?”

Nguyễn Tú quay về phía khe suối, ngưng thần quan sát, sắc mặt trầm xuống.

Trần Bình An hỏi: “Có phải thật sự có vấn đề không?”

Nguyễn Tú lắc đầu, “Không nhìn ra được gì.”

Trần Bình An cười nói: “Hẳn là ta nghi thần nghi quỷ rồi.”

Nguyễn Tú thấp giọng nói: “Ngươi về trước đi, ta muốn ở đây ăn chút gì đó rồi mới về lò rèn, nếu cha ta hỏi thì ngươi cứ nói là không thấy nhé.”

Trần Bình An gật đầu nói: “Không thành vấn đề.”

Hắn nhớ tới một chuyện, từ dưới đất nhặt lên một viên đá góc cạnh rõ ràng, hỏi: “Nguyễn cô nương, ta có thể hỏi ngươi ý nghĩa và cách đọc một số chữ không?”

Nguyễn Tú lập tức như lâm đại địch.

Đọc sách?

Cái thứ sách vở này căn bản chính là địch nhân khủng bố nhất trên đời. Tùy tiện mở một trang sách, mỗi văn tự đều như là đại tu sĩ đang bài binh bố trận, diễu võ dương oai với Nguyễn Tú, Nguyễn Tú thật sự là mỗi lần nhìn thấy liền đau đầu, vốn sau khi nàng ta theo phụ thân Nguyễn Cung vào trấn nhỏ, là nên tới trường học chữ, hoàn toàn không cần giúp đỡ việc rèn sắt đúc kiếm, nhưng thà chết cũng không đi, hôm nay đau bụng, ngày mai nóng đầu, ngày kia có thể là trời mưa, ngày kia thì mệt… Nguyễn Cung lười chẳng muốn nghe những cái cớ sứt sẹo này nữa, cho nên mới tha cho Nguyễn Tú.

Chỉ là hôm nay không muốn không muốn xấu mặt trước thiếu niên, cố gắng trấn định, cười gượng nói: “Ngươi viết ra xem nào.”

Sau khi Trần Bình An dùng đá vẽ ra mấy chữ trên mặt đất, Nguyễn Tú lắc mình biến hóa, thần thái bay bổng, tự tin cười nói: “Hai chữ này rất đơn giản, ta từ nhỏ đã hiểu rồi, một chữ là chữ thần, một chữ là chữ đình, ghép lại với nhau chính là tên của một huyệt vị trên cơ thể con người, thần đình, cái gọi là khiếu huyệt, con người chúng ta sở dĩ là đứng đầu vạn linh, rất nhiều yêu vật tinh khôn tu thành đại đạo, cuối cùng vẫn không thể không biến ảo thành người, chính là vì cơ thể con người là thích hợp để tu hành nhất, ba trăm sáu mươi lăm khiếu huyệt lớn nhỏ đều giống như bảo tàng núi vàng núi bạc, cổ nhân có viết, khiếu huyệt tức là ‘nơi ra vào đi lại của thần khí’, chúng ta có ba hồn sáu phách, giống như trẻ con ăn cơm chực vậy, ăn nhà này một bát, ở nhà kia uống một cốc nước, sau đó thì không ngừng nuôi dưỡng dựng dục, trưởng thành lớn mạnh.”

Nguyễn Tú rủ rỉ nói, sau đó vươn một ngón tay ra, đè lên đầu mình mỉm cười nói: “Về phần thần đình này chính là ở đây, ngươi vén mép tóc trên đầu ra, hướng lên trên năm phân, khiếu huyệt này đối với binh gia kiếm tu như ta và cha ta thì không được tính là quan trọng. Ừ, dùng cách của chúng ta mà nói thì là thuộc về ‘vùng giao tranh của Binh gia’, có cũng được mà không có cũng không sao, chỉ là đồ chơi dựa vào hương khói để sinh tồn, có điều cha ta từng nói, thần thần quỷ quỷ này không có tiền đồ lớn, thần thông có lớn tới mấy, quỷ đạo có rộng tới mấy cũng chỉ là kẻ đáng thương ăn nhờ ở đậu, không đáng nhắc tới.”

Trần Bình An nghe chẳng hiểu gì, chỉ có thể cố ghi nhớ, sau đó thì lại phân biệt hỏi về “Cự khuyết” “Thái uyên”.

Nguyễn Tú cũng nhất nhất trả lời, tuy thiếu nữ không thích đọc sách, đó cũng chỉ là không thích thư tịch kinh điển của nho gia thánh hiền, đối với binh gia tu hành và luyện kiếm đúc kiếm thì lại rất thích, tên của những khiếu huyệt này nàng ta từ nhỏ đã thuộc lòng rồi.

Không đợi Trần Bình An mở miệng nhờ vả, thiếu nữ đã cười nói: “Sau này khi rảnh ta sẽ nói cho ngươi biết tên, phương vị và tác dụng của ba trăm sáu mươi lăm khiếu huyệt.”

Trần Bình An cười nói: “Phiền Nguyễn cô nương rồi.”

Nguyễn Tú hỏi: “Nhiều lần giúp ta mua điểm tâm, ngươi có cảm thấy phiền không?”

Trần Bình An lắc đầu. Việc vặt vãnh đương nhiên là không phiền rồi.

Nguyễn Tú vui vẻ cười nói: “Thế này cũng vậy thôi.”

Kiếm Lai [Edit]

Kiếm Lai [Edit]

Score 8
Status: Ongoing Author:
Trời đất bao lai, sự lạ không gì không có. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm, có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần, hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!Lời đồng chí sưu tầm: Đây là bản dịch thô (edit) và vì mình cũng chưa có thời gian kiểm tra nên có thể nội dung sưu tầm có những lỗi, sạn (trùng lặp nội dung, trùng chương, tên chương và nội dung chương không đồng nhất, không giống nguyên tác...vv...). Nếu bạn quá đói bi thì chích tạm, còn nếu muốn đọc tinh phẩm, vui lòng đọc bản dịch chuẩn.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset