Chương 186
Trần Bình An tiếp theo bỏ ra ba bốn ngày thời gian, đi vòng quanh Thần Tú sơn và Hoành Sóc phong, cuối cùng chọn ba ngọn núi.
Tiên Thảo sơn, Bảo Lục sơn và Thải Vân phong, Tiên Thảo sơn nhỏ, Bảo Lục sơn lớn, Thải Vân phong cao.
Trong đó Bảo Lục sơn là khiến Trần Bình An tốn thời gian nhất, thật sự có thể nói là núi cao sông dài, trong rất nhiều ngọn núi mà Trần Bình An đã đi qua, quy mô gần bằng Phi Vân sơn và Thần Tú sơn. Có điều Trần Bình An có chút buồn bực, một địa bàn lớn như Bảo Lục sơn lại ở gần Hoành Sóc phong, huống hồ ngay cả Trần Bình An không thạo tu hành cũng có thể cảm nhận được ngọn núi này rất là non xanh nước biếc, Nguyễn sư phó vì sao lại bỏ qua Điểm Đăng sơn mà lựa chọn Bảo Lục sơn?
Trần Bình An tính toán một chút, ba ngọn núi mà mình lựa chọn, đại khái sẽ tiêu phí khoảng bốn mươi lăm đồng kim tinh, Chân Châu sơn tất nhiên sẽ dùng một túi tiền đón xuân, vậy còn lại chừng ba mươi bốn đồng, đủ để Trần Bình An ra tay rộng rãi mua ngọn nùi to trên ý nghĩa chân chính tiếp theo! Dù sao Nguyễn sư phó cũng đã nói, ngay cả núi to nhất đẳng như Khô Tuyền sơn mạch, Hương Hỏa sơn và Thần Tú sơn cũng chỉ mất hai mươi lăm đến ba mươi đồng tiền kim tinh.
Nguyễn sư phó còn tiết lộ thiên cơ, nói là tương lai trong phạm vi ngàn dặm, triều đình Đại Ly sẽ sắc phong một sơn nhạc đại thần, ba vị sơn thân và một vị hà bá, đối với việc này Nguyễn Tú ngày hôm sau cũng đã giải thích tỉ mỉ, cái gọi là sơn thần, chính là nha môn Lễ bộ triều đình sẽ chọn ra một nhân tuyển thích hợp, có thể là nhân vật lịch sử có tiếng ở địa phương, cũng có thể là võ tướng công huân chết trận tuẫn quốc, sau đó hoàng đế Đại Ly sẽ công nhận khâm điểm làm sơn thần, dùng một cây bút son đặc thù chính thức viết vào gia phả núi sông, một phen dâng hương tế điện, ngụ ý là thay trời tuần thú nhân gian, đã báo lên thượng thần, bình thường mà nói thì được coi là xong việc.
Sau đó chính là là Khâm thiên giám chế tạo ra một kim khoán ngọc điệp, giao cho quốc sư tự tay viết sắc văn (sắc chỉ), phái người chôn ở chân núi. Cuối cùng mới sai quan phủ mời người đắp nặn một tượng đất vàng, cung phụng làm miếu sơn thần, vị sơn thần đó có thể quang minh chính đại hưởng thụ hương khói bách tính, che chở cho sinh linh trong địa giới một núi, trấn áp, hàng phục hoặc là xua đuổi âm vật quỷ mị các lộ dám vượt qua biên giới.
Trần Bình An không hy vọng xa vời ba ngọn núi gần Thần Tú sơn mà mình chọn có thể xuất hiện một vị sơn thần tọa trấn, giúp đỡ giữ nhà hộ viện, mà là đem hy vọng đặt ở trên ngọn núi to mà mình bỏ ra nhiều tiền nhất, như vậy gia nghiệp chủ yếu trong ba trăm năm sẽ được Nguyễn sư phó che chở, ngọn núi trơ trọn xa nơi này nhất, nếu có thể mời đến một vị sơn thần, không nghi ngờ gì nữa sẽ khiến Trần Bình An rất yên tâm.
Về phần Chân Châu sơn nhỏ xíu chỉ mất một đồng tiền đón xuân, chắc trừ Trần Bình An ra thì không ai để ý.
Trần Bình An lúc này ngồi trên vách đá đỉnh Thải Vân phong, trước người bày ản đồ địa hình Long Tuyền Đại Ly vừa vẽ, thiếu niên đã nhớ rõ vị trí địa lý và tên núi, nhưng vẫn chưa hạ được quyết tâm mua ngọn núi nào cuối cùng.
Thiếu niên giày rơm hai tay đỡ má, người nhẹ nhàng đung đưa.
Suy nghĩ của thiếu niên đã bay xa vạn dặm.
Mua núi rồi thì có thể làm gì nữa, Trần Bình An kỳ thật không rõ.
Nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới trong ba trăm năm, mình thủy chung là chủ nhân trên danh nghĩa của năm ngọn núi, cái này đã là chuyện khiến bản thân mình rất hạnh phúc rồi.
Có thể trước tiên cưới một cô vợ, thành gia lập nghiệp, sau này truyền cho con cái, con cái lại truyền cho cháu chắt.
Thì ra chuyện cưới vợ tuy rằng không phải việc cấp bách, nhưng cũng cần phải suy tính.
Vừa nghĩ đến đây, Trần Bình An có cười ngây ngô đột nhiên hoàn hồn, có chút thẹn thùng.
Trần Bình An ngả về phía sau, có chút mệt mỏi, lại muốn chợp mắt một chút, không biết qua bao lâu, sau khi mở mắt, đầu Trần Bình An lập tức to như cái đầu, mình hiện giờ giữa ban ngày ban mặt cũng có thể nằm mơ à?
Thì ra đây là lần thứ ba mình gặp được người áo trắng kia.
Một lần ở trên lang kiều, một lần ở dưới đáy cầu đá vòm, cộng với lần này trên đỉnh núi.
Người áo trắng tắm mình trong hào quang trắng muốt, lần này ngồi xếp bằng, cách Trần Bình An chỉ hai trượng, nhưng Trần Bình An lại không thể thấy rõ dung mạo của đối phương.
Trần Bình An cảm thấy cứ hốt hoảng lo sợ thế này cũng không ổn, liền lớn gan, rụt rè mở miệng nói: “Lão tiền bối…”
Bốp!
Trần Bình An lập tức cảm thấy giống như là lúc thiếu niên bị đuôi bò quất vào mặt, đau rát.
Trần Bình An nhưng nằm mơ vừa tỉnh ngồi bật dậy, phát hiện mình vẫn an vị ở vị trí cũ, nhìn quanh bốn phía, cũng không có gì thường, nhưng sờ sờ hai má lại vẫn thấy rát.
Thiếu niên có nghĩ vỡ đầu cũng không nghĩ ra nguyên nhân, đành phải ngơ ngẩn vò đầu.
Trần Bình An vẫn chưa rời núi thì đã cảm nhận được biến hóa nghiêng trời lệch đất ở trấn nhỏ, trừ ở trên đỉnh Địa chân sơn nhìn trấn nhỏ, phát hiện chung quanh bụi đất mù mịt, ở khu vực Viễn Mạc phong còn nhìn thấy gần trăm vị thanh tráng, phần lớn là xuất thân diêu công, thể lực xuất chúng, chịu khó chịu khổ, đang chặt cây với khí thế ngất trời.
Trần Bình An ghé tới, tìm được một người quen, hỏi ra mới biết thì ra trấn nhỏ sắp một lượt xây dựng bốn tòa kiến trúc huyện nha, Văn Xương các, Võ Thánh miếu và Thành Hoàng miếu, người dẫn đầu là một vị quan đốc tạo tân nhiệm tuổi còn trẻ, họ Ngô tên Diên, về phần danh hiệu của Huyện lệnh khác, rốt cuộc là quan lại gì, huyện phủ đại nha tới cùng là đặt ở đâu, bách tính trấn nhỏ không rõ, cũng không quan tâm, chỉ biết là hiện tại tạm thời có thêm một cái bát sắt, tiền công rất mê người, so với trước kia ở Long Diêu nung gốm thì nhiều hơn nhiều.
Lúc trước diêu vụ đoạn tuyệt, diêu hỏa tắt hết, diêu công thanh tráng quanh năm suốt tháng bán mặt cho đất bán lưng cho trời, chỉ có thể cày ruộng, nuôi gia đình đã không dễ dàng gì rồi, cũng chẳng kiếm được mấy đồng, cho nên hiện giờ trấn nhỏ từ trên xuống dưới lòng người phấn chấn, coi Ngô Diên Ngô đại nhân là thần tài. Vả lại các lão gia phú quý cả ngày ru rú trong nhà của bốn họ mười tộc đối với vị Ngô đại nhân còn trẻ hơn họ một đời, thậm chí là hai đời này hành vi cử chỉ rất tôn kính, trong lời nói còn lộ ra vẻ thân cận như quan dân cá nước, về phần ánh mắt thì càng vi diệu hơn, đầy vẻ lấy lòng, bách tính trấn nhỏ mắt không mù, cho dù là ếch ngồi đáy giếng, kiến thức nông cạn thì bản sự sát ngôn quan sắc cũng không kém.
Huyện lệnh Ngô Diên Hiện tại khiến gia chủ của bốn họ mười tộc phải ra mặt, thuê năm sáu trăm thanh niên khỏe mạnh của trấn nhỏ vào núi đồn củi, khuân vác rời núi, vì thế Viễn Mạc phong còn đặc biệt tạc ra một khe trượt, bởi vì rất nhiều gỗ to làm đòn dông cột hành lang chỉ dựa vào sức người để khiêng xuống núi thì quá tốn thời gian và tốn sức, cho nên có thể để vào khe trượt đó, một cây gỗ lớn sẽ tự trôi xuống chân núi. Có điều vì vậy mà Viễn Mạc phong giống như ở trên mặt bị người ta rạch ra một vết sẹo.