Chương 193
Nhưng mà chuyện sư bá, là từ đâu nói lên?
Lão nhân đứng lên, nhắc nhở: “Giữ lại bốn cái ấn chương Tề tiên sinh tặng ngươi cho tốt, nhất là cái có chứa chữ Tĩnh kia, cẩn thận giấu cho tốt. Thôi Sàm này cũng tốt, nhưng sau gặp bất luận kẻ nào, ngươi cũng không cần sợ, đương nhiên cũng đừng dễ dàng khiêu khích. Chỉ cần nhớ kỹ một điểm, ngươi sau khi thành công mua năm tòa núi, nên tĩnh không nên động, cho dù là cụp đuôi làm người đều sẽ không sai.”
Trần Bình An cẩn thận cân nhắc một phen, gật mạnh đầu nói: “Nhớ kỹ!”
Rời khỏi ngõ Nê Bình chật hẹp âm u, đi ở ngõ Nhị Lang rộng lớn sáng ngời, thiếu niên mặt mày linh động bước chân nhẹ nhàng, tay áo đong đưa, tay cầm bộ câu đối trộm từ đầu tường ngõ Nê Bình.
Một vị nam tử cao lớn vốn nên xuất hiện ở sở quan nha đốc tạo, lúc này đứng ở ngoài cửa, đã chờ rất lâu, vẫn luôn nhắm mắt nín thở ngưng thần, sau khi nghe được tiếng bước chân, mở mắt nhìn thấy vị thiếu niên quen thuộc lại xa lạ kia, vội vàng nghiêng người, chụm tay đứng, giọng cung kính nói: “Tiên sinh.” (Đốc tạo: đôn đốc chế tạo)
Thiếu niên ừm một tiếng, tùy tay đem câu đối giao cho Ngô Diên, lấy ra chìa khóa mở cửa, vừa muốn bước qua bậc cửa, đột nhiên lui lại một bước, một lần nữa kéo lại hai cánh cửa sân.
Ngô Diên thiếu chút nữa va vào lưng tiên sinh nhà mình, vị quan phụ mẫu huyện Long Tuyền này vội vàng lùi lại mấy bước, có chút kỳ quái bởi hành động của tiên sinh.
Thiếu niên tên là Thôi Sàm cho hai tay vào trong tay áo, hướng hai vị môn thần vẽ màu bĩu bĩu môi, “Tổ tiên vị cha vợ kia của ngươi treo ngay ở chỗ này à, uy phong nhỉ?”
Cách nói mất tự nhiên đến cực điểm này, khiến Ngô Diên to đầu một phen.
Hắn tuy không hợp với cha vợ mang danh hiệu Thượng Trụ quốc kia, nhưng với vị thê tử chưa cưới về kia thật sự là tình đầu ý hợp, là một đôi xứng lứa vừa đôi có tiếng của kinh thành, đặc biệt là một vị thư sinh nhà nghèo anh tuấn tiêu sái, đọc đủ thứ thi thư, đi kinh thành, thi rớt khoa cử, lại thắng được trái tim của người đẹp, ở dưới tình thế không được mọi người coi trọng đoạn nhân duyên này, một hơi trở thành thân truyền đệ tử của Đại Ly quốc sư, danh chấn triều dã, nháy mắt lan truyền thành câu chuyện đẹp, dẫn tới kinh động hoàng đế bệ hạ, hạ chỉ ở Dưỡng Chính Trai triệu kiến Ngô Diên.
Ở sau đó, cha vợ tương lai liền mở một mắt nhắm một mắt đối với Ngô Diên, không tuyên bố với con gái muốn đánh gãy ba chân của Ngô Diên nữa.
Thôi Sàm bước qua bậc cửa, thuận miệng nói: “Ta vẫn luôn tự hỏi một vấn đề, lời thề son sắt của nho gia chúng ta ‘Truân tín minh nghĩa, sùng đức báo công, không làm gì mà trị thiên hạ’, rốt cuộc có cơ hội thực hiện hay không.”
Ngô Diên thấp giọng hỏi: “Tiên sinh nghĩ ra đáp án chưa?”
Thôi Sàm bĩu môi, “Rất khó.”
Ngô Diên nghẹn lời.
Thôi Sàm cười hỏi: “Có phải cảm thấy hỏi câu thừa thãi hay không?”
Ngô Diên thành thực trả lời: “Có một chút.”
Đại khái là đối thoại giữa thầy trò, nhất quán thẳng thắn thành khẩn với nhau như thế, Thôi Sàm cũng không giận, chỉ liếc Ngô Diên một cái, tiếc hận nói: “Thế gian rất nhiều chuyện, quý không ở kết quả, mà ở quá trình.”
Ngô Diên cố lấy dũng khí hỏi: “Tiên sinh có thể nêu ví dụ hay không?”
Thôi Sàm vừa dẫn Ngô Diên đi về phía cái bàn vuông lớn sơn son dưới tấm biển chính sảnh, vừa nói: “Ví dụ như ngươi và thiên kim tiểu thư nhà Viên Thượng Trụ quốc, hôm nay ân ân ái ái, triền triền miên miên, nắm bàn tay cũng có thể vui vẻ vài ngày, nhưng mà đợi tới ngày nào đó cuối cùng đem nàng ấy cưới hỏi đàng hoàng, sau khi lên giường thần tiên đánh nhau một phen, ngươi rất nhanh sẽ cảm thấy mất mát, thì ra cũng chỉ có vậy mà thôi.”
Ngô Diên nhe răng trợn mắt, lời này không có cách nào tiếp được.
Thôi Sàm ra hiệu Ngô Diên tự mình tìm vị trí ngồi xuống, bản thân tiếp tục đứng ngửa đầu nhìn về phía tấm biển kia, nói: “Nhưng ngươi sẽ vì kết quả không thú vị này, mà bỏ qua cơ hội quấn chăn với đại tiểu thư Viên gia sao? Hiển nhiên sẽ không.”
Bản thân Thôi Sàm cũng cảm thấy cách nói này không hợp thời lắm, “Vậy ta liền đổi cái cách nói, ví dụ như tu hành. Luyện khí sĩ tầm thường, mục tiêu khẳng định là trung ngũ cảnh, thiên tài một chút, sẽ lựa chọn thượng ngũ cảnh. Lại ví dụ như làm quan, dã tâm nhỏ, nhập lưu phẩm là được rồi, chí hướng lớn, là làm hoàng tử công khanh. Sau đó ở trên đường lên núi dài đằng đẵng, rất nhiều người sẽ luôn ngẩng đầu chăm chú nhìn phong cảnh đỉnh núi, bên người cây cối xanh um, dưới chân hoa xuân rực rỡ, đều không nhìn thấy, cho dù nhìn thấy, cũng sẽ không nghỉ chân thưởng thức, uổng phí thánh nhân ân cần dạy bảo, trời đất có vẻ đẹp to lớn mà bỏ qua.”
Ngô Diên lâm vào trầm ngâm.
Thôi Sàm đột nhiên cười ha ha, “Ngươi ngay cả loại đạo lý rắm chó này cũng tin tưởng? Thứ không có ý tứ nhất trên đời này, chính là đạo lý.”
Ngô Diên bất đắc dĩ nói: “Nếu là trước kia, ta khẳng định sẽ không suy nghĩ sâu xa ở trên loại vấn đề này, nhưng tiên sinh lần này xuất quan, đầu tiên là thay đổi bộ ‘trang phục và đạo cụ’ này, lại ù ù cạc cạc muốn tới trấn nhỏ này gặp cố nhân, đệ tử thật sự không nắm chắc được.”
Thôi Sàm cười xong, lười biếng tựa vào trên cái ghế rộng, “Nói đi thì phải nói lại, đạo lý lớn này không hoàn toàn là nói lời thừa, ta tuy trọng công lao sự nghiệp mà khinh học vấn, nhưng cái này không ý nghĩa chuyện học vấn, thì không cần dụng tâm đối đãi. Nói câu thực tế nhất, phàm phu tục tử không bỏ công phu, lực lượng lớn nhất đi cố gắng làm thành một sự kiện, căn bản là không có tư cách đi nói chuyện gì thiên phú hay không có thiên phú.”
Một ngón tay của Thôi Sàm nhẹ nhàng gõ gõ chỗ để tay của ghế dựa, sắc mặt bình thản thong dong, mỉm cười nói: “Chỉ có người sau khi thật sự cố gắng, mới có thể sinh ra ý niệm tuyệt vọng đối với người có thiên phú thật sự, lúc đó, sẽ hoàn toàn tỉnh ngộ, rơi nước mắt nói cho mình, thì ra ta là thật sự không so được với tên thiên tài kia.”
Ngô Diên cười nói: “Đạo cờ vây, toàn bộ danh thủ quốc gia Đông Bảo Bình Châu cờ hoà đợi chiếu, nghĩ hẳn đều là lấy loại tâm tính này đối mặt tiên sinh.”
Thôi Sàm giật giật khóe miệng, “Nhưng ở có một số việc, tiên sinh kỳ tài ngút trời như ta, cũng vẫn dùng loại ánh mắt này đối đãi một số người nào đó.”
Ngô Diên lắc đầu nói: “Đệ tử không tin!”
Thôi Sàm vươn ngón tay, gõ gõ Đốc Tạo quan đại nhân đầy người chính khí, cười hì hì nói: “Tiểu Ngô đại nhân, phép khích tướng này dùng vụng về rồi nha.”
Ngô Diên cười ha ha, ôm quyền chắp tay xin tha: “Tiên sinh tuệ nhãn như đuốc.”
Khóe mắt Ngô Diên thỉnh thoảng xẹt qua một vị thiếu niên chất phác da thịt trong suốt. Hắn ngơ ngác si ngốc, ánh mắt trống rỗng, ngồi ở trên băng ghế nhỏ bên cạnh sân nhà cách đó không xa, hai tay nhẹ nhàng đặt ở trên đầu gối, hơi ngẩng đầu lên, tư thế như ếch ngồi đáy giếng.
Thật ra Ngô Diên vừa rồi vào phòng đã thấy được hắn, liền cảm thấy toàn thân không thoải mái, nhưng tiên sinh đã không muốn chủ động mở miệng, hắn không tiện hỏi gì cả.