Chương 202
“Nếu xa phu hỏi, ta có thể bảo người bên này nói cho hắn, nói ta có thói quen ra ngoài tản bộ. Còn nữa, chính là chuyện các ngươi đi vòng đường xa, chờ lúc xa phu đến ngõ Nê Bình nhà ta, hắn hẳn là sẽ có phát hiện, đương nhiên ở ngoài mặt hắn có thể sẽ không nói gì, nhưng ở sau đó, các ngươi sẽ thật sự có nguy hiểm.”
Trần Bình An nhìn thấy Lý Bảo Bình còn có chút do dự, trầm giọng nói: “Tin tưởng ta, nếu người nhà các ngươi đều đã chuyển đi, như vậy trấn nhỏ chỉ còn lại có nơi này an toàn.”
Lý Bảo Bình nghĩ nghĩ, hỏi: “Ngươi rất tín nhiệm Nguyễn sư phụ rèn sắt ở nơi này?”
Trần Bình An lắc đầu nói: “Ta càng thêm tin tưởng ‘quy củ’ Tề tiên sinh từng nói.”
Lý Bảo Bình cười rạng rỡ, “Ta đã hiểu!”
Lý Bảo Bình một khi hạ quyết tâm, trong tích tắc liền bùng nổ ra sức quyết đoán kinh người, “Ngươi đã tin tưởng Nguyễn tỷ tỷ kia, vậy ta liền để cô ấy mang theo ta đi dẫn Thạch Xuân Gia cùng Lâm Thủ Nhất tới đây, sau đó tìm chỗ nấp đi, ngươi sẽ an tâm cùng xa phu bại hoại kia ứng phó tán gẫu, trước xem trong hồ lô của hắn rốt cuộc bán thuốc gì rồi nói.”
Trần Bình An cười nói: “Có thể.”
Trần Bình An mang theo Lý Bảo Bình đi ra khỏi phòng đúc kiếm, đại khái là vì tránh hiềm nghi, Nguyễn Tú ngồi ở ngoài cửa xa hơn một chút, ngồi ở trên một cái ghế trúc nhỏ màu xanh biếc, chán đến chết lắc trái lắc phải.
Đợi tới sau khi Trần Bình An nói xong thỉnh cầu, Nguyễn Tú không chút do dự nói: “Không có vấn đề.”
Sau đó Nguyễn Tú ngồi xổm xuống, quay đầu nhìn về phía tiểu cô nương áo bông đỏ, ý bảo cô bám vào trên lưng mình.
Lý Bảo Bình mặt không tình nguyện, “Ta chạy nhanh lắm!”
Nguyễn Tú cười nói: “Ta khẳng định nhanh hơn.”
Tiểu cô nương căm tức quay đầu nhìn phía Trần Bình An, hiển nhiên là hy vọng hắn có thể chứng minh mình quả thực chạy nhanh.
Trần Bình An vừa muốn nói chuyện, Nguyễn Tú nghiêm mặt nói với một lớn một nhỏ này: “Ta qua lại vài chuyến, ngươi và Trần Bình An đều còn chưa chạy đến trên trấn nhỏ.”
Lý Bảo Bình bĩu môi, “Ta biết trên đời này có thần tiên quỷ quái, nhưng ngươi cho rằng thần tiên dễ làm như vậy à.”
Trần Bình An giải quyết dứt khoát, “Nghe lời Nguyễn tỷ tỷ, mau!”
Lý Bảo Bình thở dài, chỉ đánh ngoan ngoãn ghé vào trên lưng Nguyễn Tú, mềm nhũn thoải mái để tiểu cô nương mệt rã rời ngủ gà ngủ gật.
Nguyễn Tú nói với Trần Bình An trước khi đi: “Nếu có chuyện, có thể tìm cha ta.”
Trần Bình An gật gật đầu.
Vù một cái.
Tiểu cô nương áo bông ôm lấy cổ Nguyễn cô nương, đột nhiên bị dọa lông tóc toàn thân dựng thẳng, cảm giác được bên tai có gió lớn gào thét mà qua.
Nàng quay đầu nhìn xuống dưới, sao căn phòng trở nên nhỏ như phiến đá trên phố Phúc Lộc? Dòng suối kia thì nhỏ như sợi dây thừng?
Trên mặt đất, Trần Bình An ngây ra như phỗng, trơ mắt nhìn Nguyễn cô nương cõng Lý Bảo Bình đột ngột từ mặt đất lao lên, chợt lóe rồi biến mất.
Thiếu niên thầm nghĩ thì ra Nguyễn cô nương và Trữ cô nương giống nhau, đều là thần tiên.
————
Trong một căn nhà u tĩnh an tường của ngõ Nhị Lang, Thôi Sàm đứng ở bên bờ ao, thiếu niên chất phác im lặng ngồi ở trên băng ghế nhỏ.
Thôi Sàm thấp giọng phân phó: “Đi lấy một chén nước đến đây.”
Thiếu niên lập tức đứng lên, hai tay bưng tới một ly nước lạnh.
Thôi Sàm cầm lấy chén nước, cổ tay rung lên, một chén nước tùy ý hắt về phía cái ao, biến thành một màn nước mỏng manh màu xanh.
Thôi Sàm khẽ động ý niệm, trong màn nước theo đó xuất hiện hình ảnh chiếc xe trâu cùng xe ngựa kia trước sau tiến vào trấn nhỏ, người cùng vật, hiện ra toàn bộ.
Thôi Sàm khép hai tay vào trong tay áo, toàn thân tỏ ra rất nhàn hạ thoải mái, mũi chân cùng gót chân lần lượt phát lực, cả người tựa như con lật đật, lắc lư trước sau.
Sự khẩn trương nôn nóng khi hoàn toàn không có chút cơ hội chứng đạo nào đến mà một vị Luyện khí sĩ nên có.
Làm Thôi Sàm nhìn thấy tiểu cô nương áo bông đỏ cáo biệt với hai bạn cùng lứa tuổi má hồng, nhảy xuống xe ngựa, ở trên đường chạy vội, sau đó xa phu kia bị hai thiếu niên lừa đi ngõ Hạnh Hoa.
Vị này Đại Ly quốc sư chậc chậc nói: “Lúc trước ta còn trào phúng tình báo Tống Trường Kính nuôi là ăn phân mà lớn lên, không ngờ tình báo ta dạy dỗ, cũng không sai biệt lắm, là uống nước tiểu lớn lên.”
Nhưng Thôi Sàm rất nhanh đã thoải mái, màn nước luôn xuất hiện bóng người Lý Bảo Bình chạy đi, lẩm bẩm: “Đứa nhỏ nơi này vốn thông minh, nhất là Tống Tập Tân Triệu Diêu đám người này, tuổi hơi lớn, lại chính là đám thứ hai bao gồm tiểu nha đầu này, địa linh nhân kiệt mà, khôn rất sớm, khai khiếu cũng nhanh, thật sự là không thể khinh thường.”
Khi nhìn thấy tiểu cô nương áo bông đỏ chạy về phía cầu đá hình vòm, hào quang trong ánh mắt Thôi Sàm nổi lên từng đợt gợn sóng kích động, như sóng lớn vỗ đá.
Thôi Sàm thoáng dời đi tầm mắt, không nhìn chằm chằm màn nước nữa, nhắm mắt thư giãn chút, đợi tới sau khi mở mắt, tiểu cô nương đã chạy qua cầu đá hình vòm.
Thôi Sàm nhíu mày, “Là vì thủ đoạn của hoàng thất Đại Ly quá mức tanh máu tàn nhẫn, cho nên rước lấy cây kiếm điều (1) kia thiên nhiên phản cảm? Dẫn tới đối với ta người phò tá hoàng thượng Đại Ly này, cũng thuận tiện sinh ra một ít cảm xúc căm hận? Nhưng theo lý thuyết, lịch sử chân thật cây kiếm điều này, tuy đã không có chứng cứ để tra nữa, chỉ có một chút tin vỉa hè hư vô mờ mịt, nhưng đã là cổ kiếm, như vậy dạng cảnh tượng chém giết nào chưa từng trải qua, không đến mức keo kiệt như thế chứ?”
(1) Kiếm điều: bảo kiếm chưa được lắp bảo vệ tay và cân xứng trọng lực
Cảnh tượng màn nước càng lúc càng tới gần cửa hàng rèn kia.
Chén nước tạo nên màn nước, không chút dấu hiệu nổ tung vỡ vụn.
Vô số giọt nước bắn tung tóe ra bốn phương tám hướng, sau khi va chạm ở cửa sổ vách tường, xà nhà cột hành lang trong phòng, thế mà đục ra vô số lỗ thủng.
Nhưng hạt châu bắn nhanh về phía Thôi Sàm cùng thiếu niên, như là đánh vào trên một bức tường đồng vách sắt vô hình, nháy mắt nứt thành giọt nước càng thêm nhỏ bé.
Một thanh âm của Nguyễn Cung từ chỗ giếng trời rơi xuống, “Ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước!”
Thôi Sàm ngẩng đầu lên cười vui vẻ nói: “Thánh nhân chính là nhỏ nhen, không xem thì không xem, có chuyện từ từ nói. Nơi này dù sao cũng là tổ trạch Viên gia, về sau ta trở lại kinh thành bị người ta tính sổ sau chuyện, làm sao bây giờ?”
Thôi Sàm lẩm bẩm: “Di dân hình đồ của Lô thị vương triều cũng nên đến rồi nhỉ.”
Thôi Sàm cúi đầu liếc xéo thiếu niên, sau khi thu hồi tầm mắt, ngón trỏ trái phải giấu ở trong tay áo nhẹ nhàng gõ, thấp giọng nói: “Để ngừa vạn nhất, để ngừa vạn nhất.”
————
Khi Lý Hòe và Đổng Thủy Tỉnh mang theo xa phu tìm được Trần Bình An, người sau đang cùng người ta dựng một căn nhà.
Lý Hòe lấm la lấm lét, tròng mắt đảo nhanh.
Đổng Thủy Tỉnh sắc mặt như thường, rất đại tướng phong độ.
Trần Bình An một thân tro bụi đi đến ba người trước mặt, nghi hoặc nói: “Các ngươi tìm ta?”
Xa phu đó dung mạo không kinh người, nhìn như là anh nông dân hàm hậu thành thật, xoa xoa tay tới trước người Trần Bình An, nhỏ giọng nói: “Có thể đổi địa phương nói chuyện hay không?”