Chương 204: Cố nhân đến lấy kiếm

Cố nhân đến lấy kiếm

Chương 204

Sau khi Lý Bảo Bình thuận miệng nói ra “báo tiếng bình an” cách nói này, mọi người đều theo bản năng nhìn về phía gã đi giày rơm đối diện.

Trần Bình An trầm mặc thật lâu, hỏi: “Đã nghĩ không ra người khác nghĩ như thế nào, vậy chúng ta liền phải làm rõ mình nghĩ như thế nào.”

Sau khi nhìn thấy năm người đối diện không có dị nghị, Trần Bình An hỏi: “Các ngươi là muốn bình an đi kinh thành Đại Ly, đi tìm cha mẹ trưởng bối của các ngươi? Hay là?”

Lý Hòe đau khổ kêu rên nói: “Cha mẹ ta mang theo tỷ ta không biết đi chỗ nào hưởng phúc, ta đi kinh thành cái rắm, chỉ tính tình đó của nhà cậu ta bọn họ, thực có tiền rồi, sẽ chỉ càng bắt nạt ta hơn. Trước kia coi là trộm, về sau còn không coi là kẻ thù? Trời lớn đất lớn, thế mà không có chỗ Lý Hòe ta dung thân sao?”

Lý Bảo Bình vòng qua Thạch Xuân Gia cho một cú gõ hạt dẻ, đánh cho Lý Hòe nhất thời hết cả tính tình.

Đổng Thủy Tỉnh nghĩ nghĩ, rầu rĩ nói: “Ta muốn đọc sách, nếu cha mẹ ta là ở lại trấn nhỏ, không đọc sách thì không đọc sách, giúp bọn họ xuống đất làm việc cũng được. Nhưng đi kinh thành, ta có thể làm gì? Ngay cả quan thoại Đại Ly bọn họ cũng không biết nói, ta lại không phải Lý Bảo Bình, người học cái gì cũng nhanh. Hơn nữa khi ông nội của ta chết, muốn ta cũng phải chết ở trong trường tư, nói về sau không làm được người đọc sách, cũng đừng đi thăm mộ ông, ông không tiếp nhận ta đứa cháu nội này. Nếu trường tư trấn nhỏ bên này tiếp tục hoạt động, ta sẽ ở lại trên trấn.”

Thạch Xuân Gia đỏ mắt, rụt rè nói: “Ta muốn đi kinh thành tìm cha mẹ.”

Lâm Thủ Nhất ngồi ở tận cùng bên trái của băng ghế cau mày nói: “Nơi nào an toàn, ta đi chỗ đó.”

Lý Bảo Bình khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt rạng rỡ, thần thái bay lên, lớn tiếng nói: “Ta muốn đi thư viện Sơn Nhai! Đi chỗ Tề tiên sinh đọc sách!”

Lý Bảo Bình đứng lên, đứng ở giữa Trần Bình An cùng bốn vị bạn nhỏ cùng trường, nàng đưa tay chỉ chỉ Đổng Thủy Tỉnh, “Đừng nói Đại Ly, toàn bộ Đông Bảo Bình Châu, thư viện Sơn Nhai thuộc về Tề tiên sinh có danh tiếng nhất, gia gia ngươi nếu biết ngươi ở lại trấn nhỏ đọc sách, mà không đi thư viện Sơn Nhai, ta nhắm chừng lão nhân gia hắn ván quan tài cũng không ngăn được. Đương nhiên, sợ chết ngươi đừng đi, ở đây đọc sách, cố gắng mười năm sau, cũng có thể tính là người đọc sách gà mờ, chung quy tốt hơn so với chết ở trên đường cầu học.”

Đổng Thủy Tỉnh bị đoạn lời này của Lý Bảo Bình làm nghẹn đến mức mặt đỏ lên.

Lý Bảo Bình chỉ về phía Lâm Thủ Nhất, “Ngươi không phải bị người ta xem thường là con tư sinh sao? Hơn nữa ngươi cũng ở đáy lòng xem thường ta loại đứa nhỏ của người có tiền sinh ra ở phố Phúc Lộc này sao? Ngươi sau khi đến thư viện Sơn Nhai, ai dám xem thường ngươi? Đương nhiên, Tề tiên sinh từng nói, quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ. Cho nên Lâm Thủ Nhất ngươi nguyện ý ở lại chỗ này, ta mới lười quản ngươi.”

Thạch Xuân Gia vừa thấy Lý Bảo Bình đưa tay chỉ về phía mình, oa một cái liền òa khóc.

Lý Bảo Bình vẻ mặt bất hạnh giận mà không biết đổ vào đâu, ngồi về chỗ cũ, Lý Hòe buồn bực nói: “Lý Bảo Bình, ngươi không nói với ta sao?”

Lý Bảo Bình đáp: “Không muốn nói chuyện với ngươi.”

Lý Hòe ngẩn ngơ, sau yên lặng ngẩng đầu, vẻ mặt bi phẫn.

Trần Bình An không nhìn tới bốn người còn lại, chỉ nhìn về phía tiểu cô nương áo đỏ hỏi: “Xác định muốn đi Sơn Nhai thư viện?”

Lý Bảo Bình gật đầu nói: “Tề tiên sinh có nói qua, Sơn Nhai thư viện chúng ta tàng thư tinh hoa, hàng đầu một châu! Tề tiên sinh còn nói, toàn bộ vấn đề của ta, chẳng sợ người không thể trả lời, thì cũng có thể từ trên sách vở nơi đó, tìm được đáp án!”

Sơn Nhai thư viện chúng ta.

Rõ ràng, tiểu cô nương đã sớm xem mình là học sinh đệ tử tòa thư viện này.

Trần Bình An cuối cùng hỏi: “Không sợ chịu khổ?”

Cổ khí thế trên người tiểu cô nương hơi hơi hạ xuống một chút, “Một mình, cũng có chút sợ.”

Trần Bình An tươi cười sáng lạn nói: “Tốt.”

Lý Bảo Bình vẻ mặt mờ mịt, “Hả?”

Trần Bình An nghiêm trang nói: “Ta đi cùng ngươi đến tòa Sơn Nhai thư viện đó.”

Lý Bảo Bình muốn nói lại thôi, hốc mắt đỏ bừng, tiểu cô nương áo đỏ không sợ trời không sợ đất này, nếu không vì bốn người nhát gan ngồi bên cạnh, nàng đã sớm khóc thành tiếng rồi.

Tựa như thật lâu thật lâu trước đây, lần đầu tiên đi dòng suối nhỏ “bắt lấy” con cua nọ, thật ra ở ngoài cửa nhà nàng đã vụng trộm khóc, cho nên sau khi chạy vào nhà mới có thể kiêu ngạo như vậy.

Trần Bình An vẫy tay với Lý Bảo Bình, sau khi Lý Bảo Bình đi đến trước người mình, hắn nói với bốn người còn lại trên ghế: “Bốn người các ngươi chờ ở chỗ này một lát, ta đi tìm người cùng Lý Bảo Bình, nói chút chuyện, cũng sẽ có liên quan tới các ngươi. Cho nên đừng vội đi.”

Sau đó Trần Bình An nắm tay tiểu cô nương, cùng nhau đi ra ngoài phòng chú kiếm.

Thiểu niên giầy rơm vừa như đang lẩm bẩm, hoặc như đang nói chuyện với ai, “Ta nói rồi, chuyện đã đáp ứng, nhất định phải làm.”

Lý Bảo Bình vừa lau nước mắt vừa nói: “Nhưng mà ngươi lúc ấy cũng nói qua, vạn nhất làm không được mà nói, có thể lên tiếng kêu gọi.”

Trần Bình An lắc lắc đầu, ôn nhu nói: “Tề tiên sinh đã mất. Ta có hô, người cũng không nghe được.”

————

Ngắn ngủn ước chừng một nén nhang, chẳng sợ thiếu niên đã dẫn theo tiểu cô nương áo đỏ đi xa, binh gia thánh nhân Nguyễn Cung vẫn ngồi ở trên ghế trúc nhỏ, có chút chưa lấy lại tinh thần.

Nguyễn Tú cũng ngồi ở trên ghế, nhìn cái ghế trúc trống không nọ, tâm loạn như ma.

Thiếu niên nhờ Nguyễn Cung hỗ trợ mua năm tòa núi, nhưng mà hắn rất nhanh đã muốn rời khỏi trấn nhỏ, nếu không về được, sẽ mang bốn toàn trong năm tòa núi, Lạc Phách Sơn, Bảo Lục sơn, Thải Vân phong, Tiên Thảo sơn, phân biệt đưa cho Lưu Tiện Dương, Cố Sán, Trữ Diêu, Nguyễn Tú. Hắn chỉ để lại tòa Ngọc Trai sơn cô đơn nọ, lưu cho mình ba trăm năm.

Hai gian cửa hàng liền nhau Áp Tuế cùng Thảo Đầu của trấn nhỏ, có thể mời Nguyễn sư phụ mướn người hỗ trợ trông giữ, nếu kinh doanh không tốt, có đóng cửa cũng không sao cả. Nhưng hắn sẽ lưu lại trăm viên xà đảm thạch bình thường nọ, để cho Nguyễn sư phụ ở bên kia giúp đỡ bán đi, kiếm thêm bạc, dùng để duy trì cửa hàng vận chuyển. Hai gian cửa hàng tuy không cần suy xét lợi nhuận kiếm tiền, nhưng mà thiếu niên hy vọng mỗi một hỏa kế trong cửa hàng, đều có thể biết chủ nơi này, là một hộ nhà họ Trần ngõ Nê Bình, là nhà bọn họ mở.

Cũng là Nguyễn sư phụ phải đưa bốn mông đồng học thục an toàn đi đến kinh thành Đại Ly.

Để là thù lao, thiếu niên bán khối trảm long thai, cùng với toàn bộ đồng tiền kim tinh còn thừa sau khi mua núi mua cửa hàng, giao cho Nguyễn sư phụ.

Nguyễn Cung không có cự tuyệt.

Nhưng Nguyễn Cung nói chỉ có thể cam đoan đưa hắn cùng Lý Bảo Bình đến biên cảnh phía nam Đại Ly, sau khi xuất cảnh, sinh tử phú quý cũng chỉ nghe theo mệnh trời.

Trần Bình An gật đầu đáp ứng.

Kiếm Lai [Edit]

Kiếm Lai [Edit]

Score 8
Status: Ongoing Author:
Trời đất bao lai, sự lạ không gì không có. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm, có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần, hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!Lời đồng chí sưu tầm: Đây là bản dịch thô (edit) và vì mình cũng chưa có thời gian kiểm tra nên có thể nội dung sưu tầm có những lỗi, sạn (trùng lặp nội dung, trùng chương, tên chương và nội dung chương không đồng nhất, không giống nguyên tác...vv...). Nếu bạn quá đói bi thì chích tạm, còn nếu muốn đọc tinh phẩm, vui lòng đọc bản dịch chuẩn.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset