Chương 217
“Người tập võ, một khi sinh bệnh, so với trị liệu người bình thường khó giải quyết hơn rất nhiều. Chu Lộc tỷ tỷ từng có hai lần thiếu chút nữa không chịu được, lần đầu tiên qua đi, cả người tỷ ấy có non nửa năm không khôi phục lại được, đoạn thời gian đó như là ma ốm, bình thường ngay cả thùng nước cũng không xách lên được, lần thứ hai càng thảm hại hơn, ta sau khi nghe được động tĩnh, liền chuyển một cái băng ghế nhỏ qua, vụng trộm đâm thủng cửa sổ giấy, kết quả nhìn thấy Chu Lộc tỷ tỷ ở trên giường đau đến lăn lộn, người ngoài đè cũng không đè được, cuối cùng móng tay tỷ ấy cũng lật ra, máu tươi đầm đìa, rất đáng thương, cuối cùng là trong nhà mời chưởng quầy cửa hàng Dương gia đưa thuốc đến, giống như mới không đau nữa, dần dần an ổn. Nhưng lão tổ tông lúc ấy đứng ở cửa sân, chưa đi vào sân, lắc đầu liền xoay người bỏ đi, tựa như có chút tiếc hận cùng thất vọng. Ta về sau hỏi, lão tổ tông chỉ nói mạng nhỏ là dựa vào dược liệu giữ được, hy vọng cảnh giới thứ tám lại đã đánh mất, về sau không cần quá mức bồi dưỡng Chu Lộc tỷ tỷ nữa, nếu không ngược lại là hại tỷ ấy, nếu vận khí tốt đến mức hồng phúc ngang trời, thì có thể tiến vào cảnh giới thứ bảy, vận khí không tốt, cảnh giới thứ sáu cũng hồi hộp.”
Lý Bảo Bình quay đầu, thấp thỏm lo âu nói: “Tiểu sư thúc, ngươi tuyệt đối đừng sinh bệnh như vậy nha, ta cái gì cũng không hiểu, khẳng định sẽ trố mắt ra mà nhìn!”
Trần Bình An cười nói: “Sẽ không, hơn nữa cho dù có, ta đương nhiên là nói nhỡ đâu ý, vậy ngươi cũng đừng sợ, ta chịu đau rất tốt, cái này cũng không phải là bốc phét với ngươi.”
Lý Bảo Bình nửa tin nửa ngờ, vươn tay nhẹ nhàng véo một cái ở trên cánh tay hắn, “Tiểu sư thúc, đau không?”
Trần Bình An vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nàng, sau đó nhìn về phía con đường nhỏ lúc hai người đến, “Biết một lần tiểu sư thúc cảm thấy khó chịu nhất, là khi nào không?”
Tiểu cô nương dùng sức lắc đầu như trống bỏi.
Hai tay Trần Bình An chống ở trên thân cây, bắp chân đan nhau, thoải mái nhẹ nhàng đong đưa như tiểu cô nương. Thiếu niên nheo mắt, thấp giọng cười nói: “Là ta lần thứ hai một mình vào núi hái thuốc, khi đó ta mới hơn bốn tuổi, không đến năm tuổi, khi ra ngoài, muốn hái dược liệu về nhà nhiều nhất nhiều nhất, cho nên cố ý chọn một cái sọt lớn nhất, sau đó không đợi đi ra khỏi trấn nhỏ, đã mệt muốn chết, lúc đi ra khỏi trấn nhỏ có thể nhìn thấy núi, lúc ấy còn là một ngày nắng to, trên vai bị dây thừng của cái sọt kéo đau rát, phía sau lưng càng như vậy. Thật ra lúc ấy đau còn dễ nói, không phải đặc biệt sợ, chuyện khiến ta cảm thấy tuyệt vọng là, ngọn núi đó nhìn rất xa rất xa, tựa như đời này cũng không đi tới đó được. Hơn nữa lúc ấy cách lần đầu tiên vào núi rời núi không bao lâu, cho nên bọt nước lòng bàn chân rất nhanh đã tạo phản, sau đó tiểu sư thúc ta a, liền cắn răng vừa đi vừa khóc, còn vừa không ngừng vụng trộm hỏi mình, thế này còn chưa đi đến chân núi, bằng không trở về nhà đi, dù sao tuổi còn nhỏ, cái sọt lớn như vậy, đường núi xa như vậy, về nhà không mất mặt, mẫu thân khẳng định không oán ngươi.”
Lý Bảo Bình nghe tới mức nhập thần, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu sư thúc, vậy ngươi cuối cùng bỏ cuộc không?”
Thiếu niên giày rơm cười lắc đầu nói: “Không, lúc ấy ta lại đột nhiên nghĩ đến, mặc kệ thế nào, đi đến chân núi là được rồi, tới đó lại quay đầu. Sau đó ta liền thật sự đi tới chân núi, khi ngồi ở trên mặt đất khóc, lại nghĩ, bằng không lên núi, hái được một cây thảo dược rồi lại về nhà? Sau đó liền lại bắt đầu leo núi, leo rồi leo, sau khi nhìn thấy những thảo dược kia, cả người giống như lập tức có khí lực, chuyện rất kỳ quái.”
Lý Bảo Bình oa một tiếng, tán thưởng: “Tiểu sư thúc, ngươi nhất định hái được đầy một sọt thảo dược mới xuống núi về nhà, đúng hay không? !”
Tiểu cô nương nói tới đây, vẻ mặt cảm thấy vinh dự theo.
Trần Bình An lắc đầu nói: “Không, mãi cho đến lúc mặt trời sắp xuống núi, thảo dược còn chưa che được đáy sọt, đã đi xuống núi. Thứ nhất là thảo dược không dễ tìm như vậy, rất khó, vóc dáng nhỏ như vậy, đeo cái sọt to đi đường núi, thật ra so với hái thuốc càng khó hơn, thứ hai là thật sự rất mệt, lại chính là nghĩ còn không đi, sau khi trời tối phải một mình ở lại trên núi, ta lúc ấy đương nhiên rất sợ. Chẳng qua ta sợ nhất…”
Lý Bảo Bình đợi thật lâu, cũng chưa đợi được câu dưới, tò mò hỏi: “Tiểu sư thúc sợ nhất cái gì?”
“Không có gì.”
Thiếu niên giày rơm lắc lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Về sau thì không sợ nữa.”
Tiểu cô nương biết nghĩ cho người ta không truy hỏi tiếp.
Trần Bình An lấy lại tinh thần, quay đầu cười nói với nàng: “Nói những cái này với ngươi, cũng không phải là vì nói cho ngươi tiểu sư thúc lợi hại bao nhiêu, thật ra trẻ con vất vả trong trấn nhỏ đều trải qua như vậy, tuyệt không hiếm lạ gì. Ta nói những thứ này, là cảm thấy ngươi hôm nay nói với ta những môn đạo đó của việc tập võ, nói rất hay, rất giống bộ dáng tiểu sư thúc lúc còn nhỏ sau khi vụng trộm chạy tới trường tư, nhìn thấy Tề tiên sinh giảng bài. Ngươi không phải nói không có nữ tiên sinh nữ phu tử sao, ta cảm thấy về sau đến thư viện Sơn Nhai, chờ ngươi đọc đủ nhiều sách, nói không chừng có thể trở thành tiên sinh phu tử đầu tiên ở thư viện dạy học đó.”
Tiểu cô nương áo bông đỏ sau khi nghe được tiểu sư thúc nói như vậy, chợt toả sáng ra ý chí chiến đấu dâng trào, giơ lên hai nắm tay, “Lý Bảo Bình, ngươi có thể! Nhất định có thể!”
Trần Bình An yên lặng thấy ở trong mắt, cảm thấy nếu Tề tiên sinh còn trên đời mà nói, nhất định cũng sẽ rất vui vẻ.
Chỉ là kế tiếp tiểu cô nương nói một câu khiến thiếu niên to đầu, “Bởi vì Lý Bảo Bình có một tiểu sư thúc khá nhất trên đời này nha!”
Thiếu niên đành phải làm bộ cái gì cũng chưa nghe được.
Cỏ dài chim bay thời tiết tốt đẹp, thiếu niên và tiểu cô nương sóng vai mà ngồi, đều tự ôm nguyện vọng tốt đẹp.
————
Một chỗ kín đáo của bờ bên kia suối nước, một nam nhân cùng một thiếu nữ ngồi xếp bằng, ăn lương khô.
Thiếu nữ ánh mắt tràn ngập nhuệ khí tức giận nói: “Cha, tiểu thư đi theo tên khờ ngốc như vậy, thật có thể thuận thuận lợi lợi đi đến biên cảnh Đại Ly chúng ta? Nghe nói bên kia chính là thường xuyên đánh trận đó, còn có rất nhiều binh phỉ vào rừng làm cướp, rất thiếu an toàn.”
Nam nhân trêu chọc: “Chẳng lẽ đã quên là ai đem con dạy bảo một trận? Trận đầu tiên trong đời sau khi tập võ, thua không nói, còn thua nghẹn khuất như vậy.”
Thiếu nữ thở phì phì nói: “Đó là bởi vì cha không cho phép con tự tiện vận chuyển khí cơ, sợ con không chịu nổi luồng áp lực đó, bây giờ một tay con có thể đánh ngã thằng cha ngõ Nê Bình kia.”
Nam nhân cười hỏi: “Con vị cao thủ võ đạo nhị cảnh này, thật xác định?”
Thiếu nữ lớn tiếng nhắc nhở: “Cha, là nhị cảnh đỉnh phong!”
Nam nhân nhấc siêu nước uống một ngụm, lắc đầu nói: “Con đánh không lại hắn, trừ phi là luận bàn võ nghệ điểm đến là dừng, con mới có phần thắng.”