Chương 219
Hắn vỗ vỗ đầu mình, “Quên mất Ly Châu động thiên các ngươi vừa mới mở ra, ngươi biết mới là việc lạ. Không sao không sao, chúng ta có thể chậm rãi tán gẫu, có cả đống thời gian.”
Hán tử này chỉ chỉ cây liễu già ngang mặt suối kia, “Chúng ta đi bên đó ngồi tán gẫu?”
Trần Bình An và Chu Hà nhìn nhau, cảm thấy như thế tốt nhất, có thể yên lặng chờ xem biến hóa.
Hán tử dắt con lừa màu trắng kia, theo phía sau Trần Bình An và Chu Hà, đến bên cạnh cây liễu già, buông ra dây cương, tùy ý con lừa tùy ý cắn ăn cỏ xanh. Hắn đi lên cây liễu, dọc theo thân cây đi mãi ra bờ suối, cuối cùng ngồi xuống, một lần nữa đội lên cái nón kia, nhấc hồ lô rượu bạc trắng, đang muốn ngửa đầu dốc rượu, đột nhiên quay đầu, đưa ra bầu rượu, cười hỏi: “Ai muốn làm một ngụm? Vui một mình không bằng mọi người cùng vui, hai lượng bạc một lượng Khôi Cương Tiên Nhân Nhưỡng, là sở thích của toàn bộ phú ông gia Đại Tùy. Ta một đường bắc thượng, uống qua uống lại, hưởng qua không dưới hơn trăm loại rượu, vẫn là tiên nhân nhưỡng này chính thống nhất.”
Trần Bình An lắc đầu, “Ta không uống rượu.”
Chu Hà cũng lắc đầu, “Tập võ còn chưa đại thành, không dám uống rượu.”
Hán tử theo đó lắc đầu, nhìn bọn họ, mặt đầy tiếc nuối nói: “Thì ra đều không phải người trong tính tình nha, ta trước đó không lâu quen biết một vị thiếu hiệp, thật sự là phong lưu phóng khoáng…”
Vị hán tử này đột nhiên phát hiện Trần Bình An và Chu Hà sắc mặt cổ quái. Hắn có chút nghi hoặc, nhưng lại không tiện mất phong phạm cao thủ, đành phải uống ngụm rượu, che dấu sự mờ mịt của mình.
Trần Bình An nhẹ nhàng ho khan một tiếng, hán tử hỏi: “Chuyện gì?”
Trần Bình An vươn ngón tay, chỉ chỉ nơi bên ngoài cùng của cây liễu già nghiêng này.
Hán tử nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn lại, kết quả nhìn thấy hai cái chân chặn tầm mắt, hán tử nháy mắt sắc mặt cứng ngắc, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy một nam nhân trung niên mặt không biểu cảm, ít nhất có một trăm năm mươi một trăm sáu mươi cân, thế mà lại nhẹ nhàng đứng ở trên đầu cành liễu nhỏ bé. Người này xuất quỷ nhập thần, dọa hán tử đội nón ngồi không vững, ngã vào suối nước, chật vật đến cực điểm.
Người tới chính là binh gia thánh nhân Nguyễn Cung, như Dương lão đầu nói, hắn không có hứng thú đối với động tĩnh trong vòng núi sông ngàn dặm, trừ phi là Thôi Sàm loại hỏng quy củ khiêu khích này, Nguyễn Cung một lòng đúc kiếm mới sẽ ra tay. Nguyễn Cung không cảm thấy có ai dám ở trong phạm vi trăm dặm ra tay với Trần Bình An, đó quả thực chính là đang đánh mặt Nguyễn Cung hắn, thể diện một vị binh gia kiếm tu mười một lâu, so với thể diện của một vương triều, chỉ nặng hơn chứ không nhẹ hơn. Cho nên Nguyễn Cung căn bản lười lưu ý quang cảnh bên này, một thiếu niên giày rơm cùng một tiểu cô nương ngây thơ kết bạn đi xa mà thôi, sao có khả năng đáng giá hắn tự mình nhìn chằm chằm?
Nhưng Nguyễn Cung bị một món đồ dẫn dắt tâm thần.
Có người nhoáng lên vật đó một cái, Nguyễn Cung lập tức liền cảm nhận được trong vật ẩn chứa kiếm khí mênh mông, tinh thuần hơn nữa cuồn cuộn, nhất là cảm giác cực kỳ quen thuộc, lộ ra một sự thân thiết cùng đau thương vô cùng. Về việc này, Nguyễn Cung ở trong tông môn tu hành nhiều năm, tuy chưa bao giờ tận mắt thấy, nhưng sớm có nghe nói, cho nên lập tức từ cửa hàng rèn chạy tới.
Lúc này nhìn thấy người nọ so với phàm tục phu tử còn không bằng làm vẻ ta đây, Nguyễn Cung đối với việc này chẳng những chưa có ý châm chọc, ngược lại thêm một tia ngưng trọng, hỏi: “Là Thần Tiên Thai Ngụy Tấn phải không?”
Hán tử ngã xuống dòng suối nhỏ vấp một phen, thật không dễ gì mới đứng thẳng người, sau khi từ trong suối nước nhặt lên bầu rượu kia, tháo xuống cái nón ở đỉnh đầu vung vẩy, ngẩng đầu nhìn gã đầu sỏ gây nên, tức giận nói: “Ta tên A Lương.”
Nguyễn Cung ở cao hướng xuống nhìn chằm chằm hắn, tràn ngập ý tứ đánh giá, hỏi: “Có thể cho ta mượn uống hai ngụm rượu hay không?”
Hán tử ném ra hồ lô rượu, ném cao cao về phía Nguyễn Cung, “Có gì không thể? Nhưng nhớ phải trả ta.”
Nguyễn Cung tiếp nhận bầu rượu, uống ngụm rượu, cười hỏi: “Thế mà không phải Ngũ Hoàng Tửu?”
Hán tử vừa nghe thế liền nổi nóng, trừng mắt nói: “Tăng giá.”
Nguyễn Cung cười ha ha, ném hồ lô rượu về, hỏi: “Ngươi sao tới nhanh như vậy? Ta còn tưởng nhanh nhất cũng phải khoảng một tuần.”
Hán tử tự xưng A Lương ướt sũng bò lên bờ, đồng thời hùng hùng hổ hổ nói: “Ngươi quản được? Thánh nhân ghê gớm lắm à.”
Nguyễn Cung hỏi: “Muốn đi cửa hàng của ta ngồi một chút hay không? Con gái của ta rất ngưỡng mộ đối với ngươi.”
A Lương chỉ chỉ mình, cười ha ha nói: “Đối với ta? Vậy ánh mắt con gái ngươi thật tốt.”
Nguyễn Cung tựa như đã sớm biết người này hoang đường, hỏi: “Chẳng lẽ lần này là ngươi phụ trách chuyện Long Hoạt sơn?”
A Lương khoát tay, “Không phải ta, có người khác.”
Nguyễn Cung nhìn hán tử đội nón hứng thú không cao, đột nhiên cười lên, “Không lẽ trên đường bắc thượng, ngươi gặp gỡ vị tiểu đạo cô kia?”
Sắc mặt A Lương như thường, “Ngươi nói cái gì, ta nghe không hiểu.”
Trong lòng Nguyễn Cung thở dài, không dò xét, cũng không nói thêm nữa.
Miếu Phong Tuyết nơi Nguyễn Cung xuất thân, có một vị kiếm tu đại danh đỉnh đỉnh, trẻ tuổi hơn nữa thiên tài, cực ít khi ở lại tông môn, cho dù là trong miếu Phong Tuyết, cũng có người không biết tên họ người này. Hắn lúc còn trẻ được một vị lão tổ miếu Phong Tuyết xuống núi du lịch nhìn trúng, thu làm quan môn đệ tử, cho nên bối phận cực cao, khiến hắn lúc lần đầu tiên lên núi, tuổi chưa tới hai mươi, không ít tu sĩ cao tuổi hơn trăm tuổi cũng phải ngoan ngoãn gọi hắn một tiếng sư tổ. Về sau vị lão tổ trung hưng miếu Phong Tuyết kia phá quan thất bại, hơn nữa nhất mạch này nhân tài điêu linh, quan hệ của kiếm tu trẻ tuổi liền càng thêm xa cách với miếu Phong Tuyết.
Người này động cái là hành tẩu giang hồ bảy tám năm, trừ lúc ngày giỗ sư phụ mới có thể ngẫu nhiên xuất hiện ở tông môn, vẫn là độc lai độc vãng, cho dù trở lại miếu Phong Tuyết, cũng chưa bao giờ đánh tiếng với người ta. Nghe nói hắn từ rất sớm đã có được một cái hồ lô dưỡng kiếm giá trị liên thành, nhưng hắn thế mà không dùng để ôn dưỡng phi kiếm, ngược lại phí phạm của trời, dùng để đựng rượu nguyên chất trăm ngàn cân, một năm ít nhất có nửa năm uống rượu say mèm, bởi vậy được cọi là kiếm tiên nhân say rượu, vừa uống say liền được một con lừa trắng như tuyết cõng, con lừa đi đâu thì theo nơi đó.
Nguyễn Cung ở trước khi thoát ly miếu Phong Tuyết, nghe nói người này không biết vì sao, đối với một vị đạo cô trẻ tuổi được coi là “phúc duyên có một không hai một châu”, vừa gặp đã yêu cả đời, từ đó về sau hãm sâu trong đó không thể rút ra được, bất đắc dĩ là chàng hữu ý thiếp vô tình, đạo cô xinh đẹp căn bản không có ý tìm kiếm đạo lữ, việc này trở thành một tin đồn thú vị chấn động trên núi Bảo Bình Châu.
Nguyễn Cung nghĩ nghĩ, “Đã như vậy, vậy làm phiền ngươi đưa bọn họ đi Đại Ly ải Dã Phu.”
Hán tử kia gật gật đầu.
Nguyễn Cung ôm quyền cáo từ, thân hình chợt lóe rồi biến mất.
Chỉ có đầu cành liễu nhẹ nhàng lay động.