Chương 221
Lão nhân thở dài, “Lời không thể nói như vậy, nếu tam giáo nhất nhà chưa lấy đi vật áp thắng, trận pháp vẫn còn, rất nhiều sự tình Nguyễn sư không cần phải bó tay bó chân như thế.”
Nguyễn Cung nghĩ một chút, “Sau đó ta vẫn phải đi tiếp xúc với người của khe Đại Nghê miếu Phong Tuyết nhất mạch tìm hiểu tình huống một phen, bọn họ cách nơi này cũng không xa. Vừa vặn về chuyện Long Hoạt sơn chia cắt đài Trảm Long, trước mặt người của Chân Vũ sơn không tiện nói thẳng. Ở trong lúc đó, nếu trấn nhỏ có bất cứ điều gì ngoài ý muốn, phiền Lý lão tìm Tú Tú, bảo nó phi kiếm truyền thư là được.”
Phong Tuyết miếu, Chân Vũ sơn, là hai đại tổ đình binh gia của Đông Bảo Bình Châu, một nam một bắc, hai bên quan hệ vẫn luôn không tốt không xấu, trên đại thể thuộc loại nước giếng không phạm nước sông, đương nhiên ở thời khắc mấu chốt đề cập trái phải rõ ràng, khẳng định sẽ vứt bỏ thiên kiến bè phái, lựa chọn liên thủ đối địch.
Trong đó Chân Vũ sơn càng thêm chú trọng phát triển vương triều thế tục dưới núi, vương triều Đại Ly có rất nhiều tu sĩ Chân Vũ sơn, dưới trướng vương triều Lô thị đã diệt, Đại Tùy Cao thị, đều có bóng dáng tu sĩ Chân Vũ sơn, phần nhiều là hỗ trợ bên người đại tướng sa trường, hoặc là võ tướng trung tầng nắm giữ thực quyền.
Phong Tuyết miếu thì có khuynh hướng chỉ lo thân mình, lui tới ở các di chỉ chiến trường cổ to lớn, có chút giống du hiệp trên giang hồ, thân mang võ nghệ tuyệt đỉnh, mọi việc tùy tâm, cao hứng, thì trảm yêu trừ ma hành hiệp trượng nghĩa, mất hứng, thì tìm người luận bàn đạo pháp kiếm thuật, phần nhiều là xông vào sơn môn không mời tự đi, chủ nhân đáp ứng hay không, cũng phải đánh một trận với bọn họ rồi mới nói cái khác. Nhưng những kẻ tính tình cổ quái kia của Phong Tuyết miếu, đánh nhau không vì nổi danh, càng sẽ không giết người, cho nên dù bị tu sĩ Phong Tuyết miếu đánh cho mặt xám mày tro, cũng không cần lo lắng việc xấu trong nhà bị tuyên dương ra ngoài.
Chuyện liên quan phi kiếm, lão nhân nghi hoặc nói: “Nguyễn sư, tòa nhà của nhà ta bên kia cũng có mấy thanh phi kiếm truyền tin phẩm chất không tệ…”
Nguyễn sư cười khoát tay, “Không giống nhau đâu, chênh lệch không nhỏ.”
Lão nhân lập tức hiểu rõ, thẹn đỏ mặt nói: “Ở trước mặt Nguyễn sư nói tới phi kiếm, làm trò cười cho người trong nghề, làm trò cười cho người trong nghề.”
Nguyễn Cung đột nhiên thấp giọng cảm khái nói: “Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng nha.”
————
Một vị phụ nhân cung trang dáng người linh lung lại đẫy đà bước đi ở ngõ Nê Bình.
Ba người đi theo xa xa phía sau, một vị nam tử trung niên dáng người khôi ngô, vẻ mặt cương nghị.
Một lão nhân mặt trắng không râu, tựa như thị lực kém, từ đầu tới cuối đều híp mắt.
Một nữ tử trẻ tuổi ôm một thanh trường kiếm, chuỗi tua rua kiếm màu vàng kia, vừa vặn cuộn mình ở trên bộ ngực đầy đặn của nàng.
Người phụ nữ đó cuối cùng dừng lại ở cửa sân nhà Tống Tập Tân, cười nói: “Trộm câu đối xuân loại chuyện này, chỉ có Thôi Sàm làm ra được.”
Người phụ nữ vóc dáng thấp bé lại đầy đặn thuỳ mị lấy ra một chuỗi chìa khóa mới tinh chế tác tinh xảo, mở ra cửa sân, lúc đẩy cửa mà vào cười nói: “Cuối cùng có đất dụng võ rồi.”
Người phụ nữ liếc lồng gà chân tường, bên kia truyền đến từng đợt tiếng gia cầm vỗ cánh ‘Phốc phốc’, nàng ngẩn người, “Còn chưa chết đói?”
“Vẫn phải cảm tạ ta a, tìm giúp ngươi hàng xóm tốt như vậy, hàng xóm hòa thuận, thiên hạ đều là mùa xuân mà.” Nàng rất nhanh đã nghĩ ra nguyên do trong đó, quay đầu nhìn về phía cách vách, phát hiện bởi vóc dáng mình không cao, không nhìn thấy quang cảnh bên kia, đành phải đi đến bên cạnh bức tường đất vàng đó, kiễng chân, phát hiện cách vách chỉ có cái sân vắng vẻ, cảm thấy nhàm chán ủ rũ, rất nhanh thu hồi tầm mắt, đi về phía cửa nhà chính, lại lấy ra chìa khóa mở cửa, sau khi vượt qua cửa, vươn ngón tay quét ở trên bàn, không dính một hạt bụi nào, người phụ nữ có chút không quá cao hứng, như là có người ngoài tự tiện chủ trương thoa phấn son ở trên mặt khuê nữ nhà mình, đẹp thì đẹp, nhưng kẻ làm cha mẹ đương nhiên không vui ý.
Ba tùy tùng đi theo người phụ nữ tới ngõ Nê Bình, nam tử khôi ngô ở lại trong ngõ Nê Bình ngoài sân, nhắm mắt dưỡng thần.
Lão nhân nheo mắt mặt trắng không râu đi đến trong sân.
Chỉ có nữ tử ôm kiếm kia đi theo người phụ nữ vào nhà chính.
Người phụ nữ đi một mình vào chỗ ở của Tống Tập Tân, nhìn quanh, giường bàn sách đều có, trên bàn sách còn lưu lại một chút thanh cung nhã ngoạn giá trị xa xỉ, hẳn là chủ nhân không muốn mang theo bên ngoài, liền dứt khoát bỏ đi không cần nữa. Người phụ nữ đi đến cạnh bàn sách, phát hiện chính giữa còn gấp ba quyển sách, tùy tay lật, cũng không bất ngờ gì, chỉ là bộ sách nhập môn của trẻ con trường tư bình thường, 《 Tiểu Học 》, 《 Lễ Nhạc 》, 《 Quan Chỉ 》, là kinh điển học vỡ lòng vương triều Đại Ly hào phiệt phố phường sang hèn thông dụng, người phụ nữ phát hiện ba quyển sách cũ thì cũ, nhưng không có chút vết bẩn nào, trong đầu lập tức hiện ra hình tượng người nào đó, người phụ nữ lắc đầu, thuận miệng hỏi: “Dương Hoa, quyển sách《 Tiểu Học 》này ở kinh thành Đại Ly giá chợ bao nhiêu?”
Nữ tử ôm kiếm đưa lưng về cửa phòng có giọng nói trời sinh lạnh lùng, kính cẩn trả lời: “Nô tỳ bẩm nương nương, nhiều thì sáu mươi quan, ít thì bốn mươi quan.”
Người phụ nữ ồ một tiếng, chậc chậc: “Xem ra là các thánh hiền nho gia đạo lý càng lớn, càng không đáng tiền nha.”
Người phụ nữ một lần nữa đem ba quyển kinh điển học vỡ lòng gấp ở cùng chỗ, vỗ nhẹ nhẹ《Quan Chỉ 》đặt ở tận cùng bên trên, nàng toát ra một tia châm chọc, cười lạnh nói: “Nếu không phải tiểu thuyết gia giúp đỡ, trăm ngàn năm qua tận hết sức lực hành tẩu ở đại thành hùng trấn, phố phường ngõ ngách, nói ngọt cho nó, bản thân thì cam tâm tình nguyện làm sách tạp lục bất nhập lưu, nho giáo cũng không ôm được thiên hạ này, khẳng định không ôm được.”
Lão nhân trong sân khẽ ho khan một tiếng, thấp giọng nói: “Nương nương vẫn cần ăn nói cẩn thận, nơi đây không nên tùy ý nói năng.”
Người phụ nữ cười nói: “Yên tâm, Tề Tĩnh Xuân sau khi chết đạt thành hiệp nghị với bên trên, cho nên nơi này sẽ không có ai theo dõ nữa. Ngươi cho rằng không có Tề Tĩnh Xuân, Ly Châu động thiên như một đầm nước chết, một nơi mấy ngàn năm cũng chưa từng có gì lớn, đáng để các đại nhân vật đó coi trọng?”
Lão nhân vẫn kiên trì cái nhìn của mình, “Nương nương vẫn là cẩn thận thì hơn.”
Người phụ nữ cười thật đẹp, dịu dàng nói: “Được rồi được rồi, ta không bực tức những thứ này nữa là được. Từ Hồn Nhiên, điểm ấy ngươi thực sự phải học Lương Tung, người ta so với ngươi hiểu được quan sát hơn. Cho nên muốn ta nhìn sao, triều dã Đại Ly nói Lương Tung tuy là đệ tử của ngươi, lại trò giỏi hơn thầy, cũng không oan uổng ngươi chút nào. Về phần thúc thúc nhà ta cố ý dùng lời kích thích ngươi, nói cái gì đệ tử không cần không bằng sư phụ, Từ Hồn Nhiên ngươi thật ra không cần để ý, hắn chính là một người như vậy, thoáng nghe nói vài câu của người đọc sách, liền thích mượn lời trong sách lung tung.”