Chương 232
Sau khi thiếu niên ngồi xổm bên người mình, A Lương nhẹ nhàng nói: “Tình sâu thì không bền, sắc quá tất bị thương, người bình thường tự nhiên không có tư cách sử dụng hai cách nói này, nhưng Lý Bảo Bình thì khác. Tuy bây giờ còn nhỏ, điểm thứ nhất đương nhiên là chuyện chưa thấy bóng dáng, nhưng điểm thứ hai, nàng là đã áp dụng. Ngươi đem Trần Bình An ngươi coi là chỗ dựa, cho nên một câu nói vô tâm, một cử chỉ vô tâm của ngươi, đều sẽ khiến tiểu cô nương đặt thật sâu ở trong lòng, lời nói thứ này, rất kỳ quái, là sẽ từng chữ từng câu, rơi ở trong lòng chồng chất lên. Có thể ngươi cảm thấy cách nói này của ta tương đối giống lão học cứu bán thùng nước, tú tài hủ nho, nhưng đạo lý thật sự là chính là đạo lý này.”
Trần Bình An thở phào một hơi, “Là lỗi của ta, ta lúc ấy sợ nàng không có lòng tin đi đến thư viện Sơn Nhai, liền nói ta hy vọng nàng có thể trở thành một vị nữ tiên sinh, tiểu phu tử.”
A Lương cười cười, “‘Là lỗi của ta’ ? Trần Bình An, ngươi sai rồi.”
Thiếu niên nghi hoặc khó hiểu.
A Lương không nhìn thiếu niên, chỉ là lười biếng nhìn về phía mặt sông bình tĩnh không gợn sóng, “Ngươi chỉ là chưa làm được tốt hơn, mà không phải đã làm sai.”
Thiếu niên càng thêm buồn bực, hai cách nói này khác nhau mà thôi, nhưng kết quả tạo thành, không phải vẫn giống nhau sao?
A Lương rốt cuộc quay đầu, tựa như liếc một cái nhìn thấu tâm tư của thiếu niên, lắc đầu nói: “Rất khác nhau. Biết vì sao người tốt trên đời này, kẻ nào cũng làm rất nghẹn khuất không? Ví dụ như Tề Tĩnh Xuân. Tề tiên sinh các ngươi quen biết, rõ ràng có thể càng làm việc càng thống khoái, nhưng đến cuối cùng, kết quả chỉ là uất ức nghẹn khuất như vậy? Đợi ngươi nhìn quanh, giống như những người xấu kia, kẻ nào lại cũng sống được tiêu sái khoái hoạt, ví dụ như lúc trước ngươi từng nhắc tới với ta hai kẻ thù, vượn bảo vệ núi của Chính Dương sơn, Phù Thiếu thành chủ Lão Long thành, bọn họ sau khi trở lại địa bàn của mình, quả thật sẽ sống rất thư thái, một kẻ địa vị cao thượng, nằm ở trên sổ công lao hưởng thụ tôn kính, một kẻ dã tâm bừng bừng, chí ở phương Bắc.”
A Lương nhìn thiếu niên lâm vào trầm ngâm, cười tiêu sái, nói: “Cho nên, làm người tốt là chuyện rất mệt mỏi, ngươi tuyệt đối không thể làm người tốt, không nhận được hồi báo, hoặc chỉ là đạt được câu trả lời ngoài ý liệu, liền cảm thấy mình làm sai, càng không thể cảm thấy mình về sau không bao giờ làm người tốt nữa. Như vậy… Là không đúng!”
Sắc mặt A Lương nghiêm túc, tăng thêm giọng điệu, lặp lại một câu cuối cùng: “Như vậy là không đúng!”
A Lương cười lên, một lần nữa biến thành tên lãng tử không quan tâm mọi việc đó, “Đương nhiên, Lý Bảo Bình rất tốt, tiểu cô nương chỉ là lấy phương thức riêng của nàng hồi báo ngươi, ngươi đừng có nghĩ lệch đi.”
Trần Bình An dùng sức lắc đầu nói: “Không có không có.”
A Lương gật gật đầu, “Cho nên ta mới nguyện ý nói với ngươi những điều này.”
Hắn dứt khoát đặt mông ngồi trên mặt đất, đặt ngang đao trúc ở hai đầu gối, “Phải biết rằng, ta rất ít giảng đạo lý với người ta, đạo lý của ta…”
A Lương hơi tạm dừng, vỗ vỗ đao trúc màu xanh lục trên đầu gối mình, “Trước kia ở kiếm, hôm nay tạm thời ở đao này.”
A Lương cho dù không có mưa, không nắng to, cũng sẽ đội cái nón trúc không bắt mắt kia. Hắn tùy tay chỉnh lại cái nón, “Nếu tính cách của ngươi không hợp khẩu vị ta, cho dù cây trâm kia ý nghĩa trọng đại như lúc trước ta tưởng tượng, cho dù ngươi là người Tề Tĩnh Xuân chọn trúng, ta cũng sẽ không lải nhải với ngươi những lời này, cùng lắm thì đem ngươi đưa đến Đại Ly, tâm tình tốt mà nói, trực tiếp đem ngươi ném đến Đại Tùy là được, với ta mà nói, có gì khó?”
Hán tử cợt nhả này nghiêm túc hẳn lên, sẽ có phong phạm khác, hai tay nhẹ nhàng vỗ đao trúc, “Đối với A Lương ta mà nói, người ta sinh ra trong thiên địa, đường cần tự mình đi, lời cần tự mình nói, người cần tự mình làm. Ta cảm thấy Trần Bình An ngươi, cũng nên như vậy, không nhất định giống ta hết, nhưng lưng đủ thẳng, nắm tay đủ lớn, xương cốt đủ cứng, càng cần kiếm thuật đủ cao!”
A Lương cười ha ha, “Đừng quên, quan trọng nhất là sống được đủ lâu!”
Trần Bình An thành thành thật thật nói: “A Lương, mặc dù có chút nghe hiểu, có chút còn không phải hiểu lắm, nhưng ta đều sẽ ghi nhớ trong lòng, về sau gặp được chuyện gì, đều sẽ lấy ra suy nghĩ kỹ một chút.”
A Lương gật gật đầu, vui mừng nói: “Vậy là đủ lắm rồi.”
A Lương dẫn trước đứng lên, đi ra vài bước, đột nhiên quay đầu nói: “Trần Bình An, lương khô ta mang ăn hết rồi.”
Sau khi nói xong, A Lương liền bước nhanh rời đi, đi về phía Lý Bảo Bình Chu Lộc bên kia, hét lên: “Ăn cơm chưa, ăn cơm chưa? !”
Để lại một thiếu niên chưa lấy lại tinh thần.
Nói đi nói lại, vòng vo một vòng lớn như vậy, thằng cha này chính là vì quang minh chính đại ăn chực?
Trần Bình An cười đuổi theo.
————
Có hoàng hôn một ngày, đoàn người xa xa đi qua một mảng rừng trúc trong núi tràn đầy màu xanh. Tiểu cô nương áo bông đỏ kéo kéo tay áo Trần Bình An, đưa tay chỉ hướng bên kia, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu sư thúc, rừng trúc kìa, đẹp nhỉ?”
Thiếu niên đi đường vội vàng ừ một tiếng, tiếp tục vùi đầu đi đường, bởi vì bọn họ sẽ lập tức nhìn thấy cái gọi là dịch lộ (dịch: dịch trạm) của A Lương, đường cái của triều đình Đại Ly.
Tiểu cô nương lặng lẽ không lên tiếng, xóc xóc cái gùi sau lưng, vẫn gắt gao đi theo phía sau thiếu niên.
Ban đêm ngủ ở trong lều da trâu chật hẹp Chu Lộc dựng lại, tiểu cô nương nghĩ tới một chuyện, méo méo miệng, có chút ủy khuất, cuối cùng nói cho mình tiểu sư thúc đã tốt lắm tốt lắm rồi. Sau đó ngủ thật say.
Sáng sớm hôm sau, tiểu cô nương còn buồn ngủ không dám tham ngủ, sợ chậm trễ hành trình tiểu sư thúc định sẵn, tự mình nhanh chóng mặc quần áo, xỏ đôi giày rơm tiểu sư thúc làm giúp nàng, kết quả tiểu cô nương vừa chui ra khỏi lều trại, liền ngây cả người.
Ngay tại ngoài cái lều, đã đặt sẵn một cái hòm sách nhỏ trúc xanh rất đẹp đẽ.
Tiểu cô nương ngẩn ra rất lâu, sau đó lập tức khóc toáng lên.
Thiếu niên bận rộn cả đêm đang ở xa xa ngủ say, sau khi bị tiếng khóc đánh thức, vội vàng bật dậy chạy qua, đứng ở phía trước tiểu cô nương. Trần Bình An trong lúc nhất thời có chút luống cuống chân tay, gãi đầu không biết an ủi nàng như thế nào, vốn tưởng tiểu nha đầu sau khi sáng sớm nhìn thấy hòm trúc nhỏ, sẽ cao hứng cơ.
Nhìn thấy Lý Bảo Bình đau lòng như vậy, Trần Bình An thật sự là đau lòng vô cùng.
Tiểu cô nương nhắm mắt khóc rất lâu, sau khi mở mắt nhìn thấy Trần Bình An, lập tức ngừng khóc, bước nhanh chạy đến trước người hắn, hung hăng ôm lấy Trần Bình An, nức nở nói: “Tiểu sư thúc, xin lỗi!”
Trần Bình An đành phải vỗ nhẹ đầu của tiểu cô nương, “Không khóc không khóc.”
Tiểu cô nương chỉ là khóc, đau lòng hỏng rồi.
Trần Bình An dịu dàng nói: “Không thích hòm trúc nhỏ? Là tiểu sư thúc làm khó coi? Không sao không sao, lần sau có thể thay đổi bộ dạng. Không có cách nào cả, tiểu sư thúc trước kia chỉ từng thấy hòm sách nhỏ một lần, về sau đến nơi náo nhiệt bên ngoài, lại thấy hòm sách đẹp, ngươi nói cho tiểu sư thúc…”