Chương 233
Tiểu cô nương ngẩng đầu, mặt đầy nước mắt, “Thích! Không có gì thích hơn cái này!”
Nhưng tựa như càng thích, tiểu cô nương lại càng cảm thấy mình không có lương tâm, càng áy náy đối với tiểu sư thúc của mình, ngồi ở trên đất nức nở, không dám nhìn tiểu sư thúc.
Trần Bình An nghĩ đến lời của A Lương ngày hôm qua, lập tức nghĩ ra, ngồi xổm xuống, xoa đầu tiểu cô nương, nhẹ nhàng nói: “Lý Bảo Bình, biết không? Tiểu sư thúc có thể cùng ngươi đi xa cầu học, thật sự rất cao hứng, chỉ là trước kia chưa nói với ngươi, cho nên bây giờ tiểu sư thúc nói với ngươi, nếu ngươi còn có thể thích những cái gậy trúc hòm sách không đáng tiền này, vậy tiểu sư thúc liền càng vui vẻ. Thật, không lừa ngươi.”
Tiểu cô nương chậm rãi ngẩng đầu, nhưng hai tay vẫn ôm mặt, nàng chỉ dám lộ ra kẽ ngón tay, lặng lẽ lộ ra đôi mắt linh khí dạt dào kia, rụt rè nức nở nói: “Tiểu sư thúc không gạt người?”
Thiếu niên ánh mắt trong suốt, gật đầu nói: “Tiểu sư thúc cũng biết gạt người, nhưng không gạt Lý Bảo Bình.”
Tiểu cô nương nhanh chóng buông tay ra, nụ cười sáng lạn.
Lại là tiểu cô nương không lo nghĩ gì, ngây thơ rực rỡ kia trong ấn tượng của thiếu niên.
Cho nên thiếu niên cũng cười rất tươi.
Có những người lòng như hoa cỏ, đều hướng về ánh nắng mà sinh.
Tiểu sư thúc và tiểu cô nương càng là như thế.
Một dốc núi nhỏ chỉ cao hơn mười trượng, hơn hai mươi người đứng phân tán, ăn mặc không đồng nhất, nhưng sắc mặt, ánh mắt đều như là trong một khuôn mẫu khắc ra.
Một nam tử khôi ngô quỳ một gối xuống đất, đang cẩn thận điều tra hai thi thể thân thể cứng ngắc, hắn dùng ngón tay mở ra mí mắt của một thi thể, lộ ra tròng mắt nứt như mảnh sứ vỡ.
Một tiểu nữ tử thấp thay một bộ quần áo vải bông phụ nhân phố phường chậm rãi đi lên sườn núi, phía sau dẫn theo nữ tử ôm kiếm cùng lão nhân mặt trắng.
Nàng chưa tới gần hai thi thể kia, bịt mũi, dùng giọng mũi đậm đặc hỏi: “Vương Nghị Phủ, nói như thế nào?”
Vương Nghị Phủ thở dài nói: “Hai người đều là bị cao thủ một đao lấy mạng, không tổn thương thân thể, nhưng kinh mạch đều vỡ, lục phủ ngũ tạng đều nát hết rồi.”
Phụ nhân sắc mặt âm trầm bất định, “Đại Ly chúng ta xuất hiện võ đạo tông sư cường đại như vậy, hơn nữa còn là hai vị đi chung. Vị phiên vương điện hạ kia của chúng ta vẫn luôn phụ trách giám thị biên quan, được xưng, chẳng lẽ lần này một chút dấu vết để lại cũng không tóm được, chung quy không có khả năng là cố ý thả chạy cá lọt lưới chứ?”
Vương Nghị Phủ có chút do dự, “Nương nương, nếu ta không nhìn lầm, là một người gây ra.”
Phụ nhân chợt nheo mắt, khí thế bức người, “Ngươi nói cái gì? !”
Vương Nghị Phủ chỉ chỉ cổ hai người, xuất hiện một sợi tơ đỏ rất nhỏ, “Sợi dây này giữa hai người chết, khí thế nối tiếp chặt chẽ, rõ ràng là một người lấy đao quét ngang.”
Phụ nhân hít sâu một hơi, cố gắng khiến cơn giận sát khí của mình đừng lộ ra ngoài quá rõ ràng, cười khẩy nói: “Phong Tuyết miếu từ bao giờ thiên hạ vô địch như vậy? Tùy tiện chạy ra một kẻ khó hiểu, có thể giết người đơn giản như giết gà? Hai người này là ai, Vương Nghị Phủ ngươi không biết, Từ Hồn Nhiên biết. Đến, nói xem, để Vương đại tướng quân của chúng ta như sấm bên tai một lần.”
Từ Hồn Nhiên sắc mặt xấu hổ, cố gắng giải thích: “Một vị là tông sư vừa chen thân võ đạo cảnh giới thứ bảy, tinh thông quyền pháp, am hiểu chém giết gần người, một vị là bát lâu tu sĩ, kiêm tu phi kiếm và đạo gia phù lục, trong hai mươi năm, hai người liên thủ ám sát sáu lần, chưa bao giờ thất bại, hôm nay càng là cao thủ chữ Giáp của Trúc Diệp Đình dưới trướng nương nương.”
Phụ nhân phẫn nộ đến cực điểm, chỉ là luôn luôn đau khổ đè nén mà thôi, lúc này liền giận chó đánh mèo vị Đại Ly đệ nhất Kiếm Sư này, giọng the thé nói: “Từ Hồn Nhiên! Báo ra tên của bọn họ! Người chết cũng có tên!”
Trong lòng lão nhân sợ hãi, hơi cúi đầu nói: “Vũ nhân tên là Lý Hầu, tu sĩ tên là Hồ Anh Lân, đều từng nhiều lần vào sống ra chết vì nương nương, lập công lao hãn mã cho Đại Ly ta.”
Vẻ mặt phụ nhân lúc này mới hơi chuyển biến tốt, chỉ là rất nhanh vẻ mặt suy sụp, uể oải nói: “Đúng, Lý Hầu cùng Hồ Anh Lân, năm đó Diệp Khánh trụ cột biên quan vương triều Lô thị các ngươi, chính là hai người này giết chết. Không chết ở cảnh nội địch quốc, chưa chết ở trên sa trường, mà là chết ở trên lãnh thổ bản thân Đại Ly chúng ta.”
Phụ nhân có lẽ là ý thức được mình thất thố, sẽ làm Vương Nghị Phủ chế giễu, mượn Lô thị vị võ tướng này từng trung thành khai đao, “Nói đến buồn cười, ban đầu chúng ta cảm thấy Diệp Khánh một nhân vật quan trọng như vậy, bên người khẳng định sẽ có vài tên đại Luyện khí sĩ âm thầm bảo hộ, vì trừ khử hắn, ta thậm chí không thể không liên thủ với thúc thúc nhà ta. Nào dự đoán được, từ thẩm thấu biên cảnh, lẻn vào giết người, lại đến công thành lui thân, vương triều Lô thị thế mà một chút phản ứng cũng không có. Diệp Khánh hắn chỉ là chọc giận vài thế lực tiên gia biên cảnh mà thôi, dẫn đến phải bị cô lập đến một bước này ở trên triều đình? Hoàng đế Lô thị không phải tôn sùng nhất tiên nhân trên núi sao? Vì sao cuối cùng tông môn tiên gia nguyện ý cùng Lô thị các ngươi tuẫn táng, cũng chỉ có một nhà mà thôi?”
Nói xong những điều này, phụ nhân có chút thần thanh khí sảng, trong lòng sảng khoái hơn nhiều. Quả nhiên là chịu khổ không sợ, chỉ cần bên người có người khổ hơn, hưởng phúc có thể, nhưng không thể bên người có người hưởng phúc nhiều hơn.
Đây chỉ sợ cũng là lý do nàng nguyện ý đem một đứa nhỏ trong đó giao cho quốc sư Thôi Sàm, mà không phải Tề Tĩnh Xuân của thư viện Sơn Nhai.
Bớt lo tiết kiệm sức, không sợ sau khi lớn lên bị người ta bắt nạt chỉ biết khóc lóc tìm cha mẹ.
Sắc mặt Vương Nghị Phủ hiện lên một mảng ảm đạm.
Đại tướng quân Diệp Khánh, trung lương quốc gia, rường cột nước nhà, trấn thủ biên quan ba mươi năm cho vương triều Lô thị, cứng rắn ngăn trở ba lần thế công loại lớn của biên quân Đại Ly. Năm đó Tống Trường Kính có lần thiếu chút nữa chết trận trong chiến trận, không biết bao nhiêu lần mắng to Diệp Khánh là lão thất phu cứng đầu. Nhưng đến cuối cùng, sau khi Diệp Khánh chết, triều đình Lô thị thế mà ngay cả chuyện truy phong thụy hào, đã khắc khẩu tới một tuần, mấu chốt là cho dù như vậy, cũng chưa cho mỹ thụy quá cao, dẫn tới sáu vạn biên quân tinh nhuệ vẫn có sức chiến một trận, lòng quân chậm rãi tan hết.
Tống Trường Kính xua quân qua, như vào chỗ không người. Chuyện thứ nhất, chính là tự mình đi mộ phần người này kính rượu dâng hương, sau đó Lễ bộ Đại Ly dị nghị, bị một phần tấu sớ của Tống Trường Kính đánh cho sưng mặt, “Há chỉ Đại Ly ta có hào kiệt?”
Hoàng đế Đại Ly liên tiếp phê duyệt ba chữ ‘Tốt’ thật to, cười to không thôi. Hoàng đế long nhan vui vẻ, nhưng cuối cùng cười nói với hoạn quan bên cạnh, những lời này là lời trong lòng hoàng đệ, về phần mấy chữ này sao, khẳng định là tìm người làm văn hộ.
Phụ nhân thật ra luôn luôn quan sát sắc mặt vị mãnh tướng mất nước này. Phụ nhân âm thầm gật đầu, tuy chưa bởi vậy liền hoàn toàn yên tâm đối với hắn.