Chương 236: Cố hương hoa cúc vàng

Cố hương hoa cúc vàng

Chương 236

Phong Tuyết miếu binh gia kiếm tu thập lâu, muốn phá vỡ, rất khó khăn.

Nhưng loại lời này, A Lương không muốn giải thích quá rõ ràng với Trần Bình An.

Đường là cần đi từng bước một.

Trần Bình An có chút kỳ quái, hỏi: “Nguyễn sư phụ vì sao chưa nhận ra ngươi?”

A Lương tìm chỗ ngồi, quơ quơ cái hồ lô nhỏ màu bạc trắng, “Trong hồ lô vẫn còn bản mạng kiếm khí, hơn nữa không trọn vẹn, cái này ý nghĩa chủ nhân vẫn còn, thần hồn khí lực đều đủ. Đông Bảo Bình Châu các ngươi là tiểu địa phương, Nguyễn Cung không cảm thấy ở nơi này có cao thủ quá mức dọa người, có thể nháy mắt chém giết Ngụy Tấn không nói, còn có thể đủ nhanh đến mức ngay cả bản mạng phi kiếm của Ngụy Tấn cũng không kịp liên hệ.”

Trần Bình An kinh ngạc nói: “Tiểu địa phương? Có người nói Đông Bảo Bình Châu chúng ta vương triều có trăm ngàn cái, chúng ta đến bây giờ còn chưa đi đến biên cảnh Đại Ly đâu.”

A Lương quay đầu đem hồ lô rượu ném cho thiếu niên đứng bên người, “Ngươi cũng biết là ‘Đi’ à. Đến đến đến, uống ngụm rượu, nam nhân không biết uống rượu, chính là đi uổng một chuyến rồi.”

“Không uống rượu. Chu Hà từng nói luyện võ người, không thể uống rượu.” Trần Bình An cẩn thận tiếp nhận hồ lô rượu, ngồi ở bên cạnh A Lương, đưa trả lại cho hắn, A Lương lại không tiếp, Trần Bình An đành phải thật cẩn thận ôm vào trong lòng, nhìn nước sông, thấp giọng cảm khái nói: “Cũng đúng, ta từng thấy thần tiên đạp trên thân kiếm bay tới bay lui, từ trên đỉnh đầu trấn nhỏ chúng ta bay qua, rất nhiều.”

A Lương bây giờ vừa nghe thấy Chu Hà liền có chút phiền, nhưng gã bên cạnh này lại thích lấy mình so sánh với Chu Hà.

Trần Bình An cười hỏi: “A Lương, ngươi thật có thể dạy Ngụy Tấn kiếm thuật? Vậy ngươi chẳng phải là so với Chu Hà còn lợi hại hơn?”

Lại tới nữa.

A Lương thở dài, “Ta cũng đúng là tính tình tốt, không chấp nhặt với ngươi.”

Trần Bình An là thật sự rất tò mò chuyện này, hỏi đến cùng, “Chẳng lẽ còn lợi hại hơn rất nhiều?”

A Lương đoạt lấy hồ lô rượu, ngửa đầu dốc một ngụm rượu, mặt đầy chán ghét nói: “Cút cút cút.”

Trần Bình An cười ha ha, quay đầu nhìn hán tử đội nón vẻ mặt buồn bực, chớp chớp mắt, hắc hắc nói: “Thật ra ta biết ngươi so với Chu Hà lợi hại hơn rất nhiều.”

A Lương cuối cùng dễ chịu một chút.

Trần Bình An lập tức bồi thêm một câu, giọng điệu thành khẩn nói: “Ta cảm thấy hai Chu Hà cũng chưa chắc đánh thắng được ngươi.”

A Lương bất đắc dĩ nói: “Ngươi nếu thật muốn nịnh bợ, có chút thành ý được không, tốt xấu đem hai chữ ‘chưa chắc’ xóa đi.”

Trần Bình An lặng lẽ không lên tiếng, khóe miệng nhếch lên, nhìn thác nước màu xanh thanh thế mênh mông kia, đột nhiên nói: “A Lương, cảm ơn ngươi.”

A Lương uống từng ngụm rượu, thuận miệng hỏi: “Ừm? Cảm tạ ta làm gì, đã chưa dạy ngươi luyện quyền, cũng chưa dạy ngươi luyện kiếm.”

Trần Bình An ngồi xếp bằng, theo thói quen hai tay mười ngón ở ngực, luyện tập kiếm lô quyền cọc, “Sau khi gặp được ngươi, cảm thấy thế giới bên ngoài không làm người ta cảm thấy sợ hãi như vậy nữa. Bởi vì ta phát hiện thì ra bên ngoài cũng là có người tốt, không phải là ai cũng bản lãnh cao rồi thì tùy ý bắt nạt người ta. Dọc theo đường đi Lý Hòe Chu Lộc nói ngươi như vậy, cũng chưa từng tức giận.”

A Lương cười uống một ngụm rượu, chậm một chút, “Một phen khen ngợi này, làm người ta không kịp trở tay, để ta uống ngụm rượu đè nén cơn kinh hãi chút. Nhưng tiểu tử ngươi cũng biết sợ hãi? Dám ngõ nhỏ giết nhân vật thần tiên tuổi còn trẻ, dám chính diện cứng rắn chống đỡ với Bàn Sơn Viên? Dám không nói hai lời đã mang theo tiểu Bảo Bình đi xa Đại Tùy? Lá gan của ngươi thực không nhỏ.”

Trần Bình An nhẹ nhàng nói: “Có một số việc làm, là vì phải làm, không có nghĩa là ta không sợ hãi chút nào. Ta chỉ là một học đồ lò nung sứ, lá gan có thể to đến đâu?”

A Lương gật gật đầu, “Là lý lẽ này.”

Cả hai không nói gì, chỉ có tiếng nước.

A Lương dẫn trước đánh vỡ trầm mặc, hỏi: “Nếu ở một nơi rất nổi tiếng, ngươi làm một chuyện rất náo động, sau đó ngươi có thể khắc xuống một chữ to truyền thừa thiên thu vạn năm, ngươi sẽ chọn lựa chữ nào?”

Trần Bình An nghĩ một chút, “Hẳn là dòng họ của ta đi, cha mẹ ta đều họ Trần, khác xuống chữ Trần này tốt bao nhiêu.”

A Lương lắc đầu thở dài, “Thực tục khí, không giống ta.”

A Lương rất nhanh tự giải thích: “Bình thường bình thường, kỳ nam tử giống như ta, dù sao cũng là tồn tại vô cùng hiếm có, bò dê thành đàn ở đất bằng, mãnh hổ độc hành chốn núi sâu. Tịch mịch.”

Hán tử đội nón có lẽ là tự mình nói làm chính mình cảm động, vội vàng hung hăng trút một ngụm rượu lớn.

Thiếu niên giày rơm đột nhiên nhếch miệng cười lên, cười đến mức như thế nào cũng không khép được miệng, như là cũng nghĩ đến chuyện rất vui vẻ.

Đây tuyệt đối là chuyện hiếm lạ.

Vì thế A Lương hỏi: “Nghĩ cái gì vậy, cười ngây ngô?”

Thiếu niên có chút đỏ mặt, thẹn đỏ mặt nói: “Nếu có thể khắc thêm chữ, vậy ta sẽ ở trên bức tường đó, viết xuống tên cô nương trong lòng.”

A Lương nhe răng trợn mắt, chậc chậc nói: “Vậy ngươi thắp hương nhiều vào, khẩn cầu tên thê tử tương lai của ngươi chỉ có hai chữ, nếu là ba chữ, bốn chữ, ha ha.”

Trần Bình An sửng sốt một phen, “Chẳng lẽ còn có người có tên bốn chữ? Vậy không phải rất quái lạ sao?”

A Lương vỗ vỗ bả vai thiếu niên, “Trần Bình An, về sau đọc sách nhiều vào.”

Trần Bình An có chút xấu hổ.

A Lương đột nhiên bừng tỉnh, “Trần Bình An, ngươi thích cô nương rồi? ! Ai ai ai, mau nói ra, để ta vui vẻ chút!”

Trần Bình An cười nheo mắt, lắc đầu nói: “Không đâu.”

A Lương đưa tay chỉ chỉ thiếu niên, “Ngay từ đầu đã biết ngươi không thành thật.”

Trần Bình An nhỏ giọng hỏi: “A Lương, ngươi bây giờ vẫn là trai tân à?”

A Lương: “Câm miệng!”

Trần Bình An đáp lại, “Ngay từ đầu ta đã biết.”

A Lương vươn ngón tay cái, chỉ vào mình, nói: “Biết ở mấy chỗ khác, bao nhiêu nữ hiệp tiên tử khóc lóc muốn gả cho A Lương ta không?”

Trần Bình An nghiêm trang trả lời: “Ta đương nhiên không biết.”

A Lương sau khi chịu thiệt, yên lặng uống rượu.

Trần Bình An hỏi: “Đúng rồi A Lương, ngươi khắc chữ gì? Có thể nói không?”

A Lương lập tức thần thái toả sáng, đắc ý, “Cái đó không tệ đâu, chữ kia ta viết tranh sắt ngân câu thiên hạ vô song không nói, mấu chốt là chữ đó rất có hương vị! Sang sảng đọc lên, khí thế như cầu vồng, so với cái gì dòng họ này hạo nhiên này lôi trì này, tốt hơn nhiều. Ngươi là không biết, vì ngăn ta khắc xuống chữ như vậy, nhiều lão ô quy vương bát đản đen cả mặt, không có cách nào, chỉ sợ hàng so với hàng, trong đó có mấy kẻ bối phận rất cao, tức giận đến mức dựng râu trừng mắt, thiếu chút nữa đã xắn tay áo đánh nhau với ta, ta mặc kệ bọn họ, mấy người các ngươi không biết xấu hổ kết phường đánh một mình ta, ta không chạy? Ta ngốc à, đúng không? Đương nhiên, ta là khắc chữ xong rồi chạy luôn.”

Trần Bình An có chút hối hận hỏi vấn đề này.

Vẻ mặt A Lương “Ngươi mau hỏi là chữ nào”.

Trần Bình An nhẹ nhàng quay đầu, một lần nữa nhìn về phía nước sông, đánh chết cũng không mở miệng nói chuyện.

Kiếm Lai [Edit]

Kiếm Lai [Edit]

Score 8
Status: Ongoing Author:
Trời đất bao lai, sự lạ không gì không có. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm, có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần, hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!Lời đồng chí sưu tầm: Đây là bản dịch thô (edit) và vì mình cũng chưa có thời gian kiểm tra nên có thể nội dung sưu tầm có những lỗi, sạn (trùng lặp nội dung, trùng chương, tên chương và nội dung chương không đồng nhất, không giống nguyên tác...vv...). Nếu bạn quá đói bi thì chích tạm, còn nếu muốn đọc tinh phẩm, vui lòng đọc bản dịch chuẩn.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset