Chương 246
Nhưng việc đứa nhỏ để ý, chính là nhà mình nghèo khổ mình đáng thương, vừa thấy tỳ nữ kia tính tình xấu như vậy, nhưng bên người còn có một người cha có tiền đi theo, đứa nhỏ chỉ cảm thấy mình bị rắc muối vào vết thương, khóc càng thêm xé tim xé phổi, hai chân dùng sức giẫm mặt đất lầy lội, rất nhanh đã như một con khỉ bùn, lặp đi lặp lại, mọi người đều trở nên phiền lòng buồn bực. Trần Bình An đi lên khuyên bảo, Lý Hòe không muốn nghe, Trần Bình An rất nhanh đã bị liên lụy người đầy bùn vàng, may mà Trần Bình An có đau khổ tai ương nào chưa từng chịu, tái lại không tức giận, chỉ là có chút bất đắc dĩ.
Chu Lộc nhân cơ hội châm ngòi thổi gió, xem đi, tốt bụng không có hồi báo tốt, Trần Bình An, ngươi mau đem loại này không tim không phổi này bỏ lại.
Lý Hòe khóc càng dữ hơn nữa.
Lý Bảo Bình lớn tiếng quát mắng cũng vô dụng.
Trần Bình An nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng chỉ đành mang tính thăm dò hỏi: “Lý Hòe, ta quay đầu giúp ngươi làm một cái hòm trúc nhỏ, thế nào?”
Đứa nhỏ kia lập tức ngừng tiếng khóc, lau bừa nước mắt nước mũi, nghiêm túc hỏi: “Lớn bao nhiêu?”
Trần Bình An trả lời: “Không thể quá lớn. Ngươi vóc dáng nhỏ, đeo lên không thể thấy quá nặng mới được, nếu không đáp ứng, coi như ta chưa nói, ngươi tiếp tục khóc, sau đó chúng ta tiếp tục đi đường, đi theo hay không tùy ngươi.”
Lý Hòe nhếch miệng cười nói: “Nhỏ cũng được, nhất định phải làm được đẹp chút! Ít nhất cũng phải đẹp như cái hòm sách kia của Lý Bảo Bình!”
Chu Lộc chậc chậc nói: “Thượng bất chính hạ tắc loạn, tuổi còn nhỏ, đã học lừa đảo rồi. Cha mẹ phẩm hạnh như thế nào, không xem đã biết. Thật sự là gia phong tốt!”
Lý Hòe hòm trúc sắp tới tay nháy mắt làm mặt gian, thiếu chút nữa đem Chu Lộc chọc giận sôi lên.
Trần Bình An quay đầu nói với Lâm Thủ Nhất: “Cũng làm một cái hòm sách cho ngươi?”
Hắn cười cười, “Dù sao cũng là tiện tay.”
Lâm Thủ Nhất vừa muốn lắc đầu từ chối, sau khi nghe được nửa câu sau, do dự một phen, gật gật đầu.
Cảnh tượng đỉnh núi Kỳ Đôn sơn cực kỳ kỳ dị, như là một cái sân phơi lúa to lớn thường thấy của trấn nhỏ, bề mặt bằng phẳng, đặt ở nơi này, tựa như tiên nhân lấy đao kiếm cắt đi đỉnh núi cao ngất.
Bọn nhỏ nhảy nhót không thôi, ngay cả Chu Hà phóng mắt trông về phương Bắc phía xa, cũng rất vui vẻ thoải mái, hận không thể thét dài vài tiếng.
Trần Bình An là người nhìn quen đỉnh núi, nhất là chuyến vào núi cuối cùng đó, từng bước đi qua từng đỉnh núi, giờ phút này ngược lại tỏ ra tương đối thong dong.
Tối nay phải qua đêm ở đỉnh núi, Chu Hà Chu Lộc bắt đầu dựng lều trại, Lý Hòe và Lâm Thủ Nhất chạy đi nhặt củi dễ cháy, Trần Bình An và Lý Bảo Bình thì dùng đá bắc bếp nấu cơm, hôm nay gạo lương cùng rau khô trong mấy bọc hành lý đều đã ăn không còn là bao, quả thật cần tìm một chỗ phố xá sầm uất tiếp tế tiếp viện, Trần Bình An vì thế dọc theo đường đi nhìn thấy dược liệu, liền hái để vào ba lô, bởi vì trèo đèo lội suối quen, đi lại lưu loát, cho dù cần đi đường vòng trèo vách núi, vẫn rất nhanh có thể đuổi kịp đội ngũ, sẽ không chậm trễ hành trình, hôm nay đã gom được non nửa ba lô thảo dược quý hiếm phơi nắng khô, tranh thủ có thể bớt tiêu tới tích góp chút nào hay chút đấy.
Chỉ mấy đĩa dưa muối ăn xong bữa cơm, A Lương dẫn đầu tạo phản, mang theo Lý Hòe cùng nhau dùng đũa gõ bát không, la hét muốn ăn thịt muốn ăn thịt.
Trần Bình An gật gật đầu, nói tối nay đi làm vài cái cạm bẫy, xem sáng mai có thể bẫy được mấy con mèo núi gà rừng để làm đồ mặn hay không.
Rắn có đường của rắn chuột có lối của chuột, thú chạy trên núi đều là như thế, Trần Bình An đối với việc này cũng không xa lạ, chỉ cần cẩn thận quan sát, rất dễ dàng phát hiện tuyến đường một ít dã thú núi rừng kiếm ăn uống nước, hơn nữa lấy cây cối tảng đá làm thành cạm bẫy khéo léo, cũng không phức tạp, quen tay hay việc. Hoàng hôn, ráng màu đầy trời, ở sau khi thiếu niên một mình rời khỏi đỉnh núi bằng phẳng đi thử vận khí, không qua bao lâu, chỉ thấy áng mây quanh đỉnh núi tụ tán bất định, tốc độ cực nhanh, như đứa bé không ngoan thay đổi sắc mặt, mà mọi người không cảm thấy gió núi mãnh liệt gì cả, cùng lúc đó, cảnh tượng núi sông vốn đường đường chính chính mát mẻ sảng khoái, mang đến cho người hữu tâm một loại cảm giác âm trầm bịt kín sương mù.
Điều này làm tâm tình Chu Hà lập tức nặng nề hẳn lên, cố gắng không quấy nhiễu ba đứa bé cầu học tụ tập ngâm nga bộ sách, cũng không đi đánh tiếng với con gái ngồi một mình ở bên vách núi ngây người. Chu Hà nghĩ một chút, tới chỗ không người, lấy ra một quyển sách cổ ố vàng trong lòng, lật đến một tờ “Khai Sơn” trong đó, ngón tay dừng ở phụ cận “Toát Nhưỡng Quyết”, cẩn thận xem những văn tự đỏ tươi nhỏ như đầu ruồi đó, lật qua một tờ, là hai bức đồ án, một bức vẽ bộ dáng núi nhỏ, chỉ là chân núi phần đáy quấn quýt như măng, chỗ trống bên cạnh chú giải là “Thái Sơn Phù”, một bức là hai tay kết ấn ra động tác tay huyền bí.
Chu Hà vẻ mặt ngưng trọng, mặc niệm đứt quãng, không ngừng tăng thêm ấn tượng, “Thủ sơn chi đông, nam chi thổ các nhất bồi, niệp nhạc tự tối giai, niệp sơn tự diệc khả”, “Đốt lễ kính sơn thần một lá bùa, chân đạp hai chữ Khôi Cương, hà một hơi, có thể hướng sơn thần, thổ địa mượn một núi, khí nối liền đất…”
Khép lại sách cổ, thật cẩn thận đặt lại trong lòng, Chu Hà lại từ trong một xấp phù lục màu vàng trong tay áo rút ra một tờ giấy vàng, bắt đầu theo trên sách ghi lại đi phía đông cùng phía nam sân đá bằng phẳng đều lấy một dúm đất, nhúm ra một chữ Nhạc thể cổ, tức nhạc, thượng sơn hạ ngục. Chu Hà đang muốn chà xát cháy lá bùa vàng lão tổ Lý thị đưa tặng trong tay, đột nhiên bị dọa nhảy dựng, thì ra A Lương không biết khi nào ngồi xổm bên cạnh hắn. Người sau cầm bầu rượu, cười ha ha nói: “Lá Nhập Sơn Lục chất liệu tầm thường đó trên tay ngươi, thủ pháp vẽ bùa của người hạ bút cũng không tệ, nhưng đạo phù lục, không được sai một bước nào, chất liệu trang giấy quan trọng như căn cốt người ta, cho nên nó không thừa nhận nổi sức nặng của chữ ‘Nhạc’, cho nên ta khuyên ngươi viết chữ Nhạc là được, đỡ cho mời thần không được, còn chọc giận sơn thần.”
Chu Hà dù sao cũng là lần đầu tiên tiếp xúc đến sơn tinh thần quái trong truyền thuyết, có chút khẩn trương, thấp giọng nói: “A Lương tiền bối, Kỳ Đôn sơn này thực có thổ địa hoặc là sơn thần nào chiếm cứ? Vậy vì sao còn có khí tức âm sát nặng như vậy?”
A Lương khoan thai uống ngụm rượu, cười nhạo nói: “Ai nói với ngươi sơn thần thổ địa, nhất định là hạng người tính tình lương thiện?”
Chu Hà mặt đầy kinh ngạc, “Bằng không?”
A Lương hắc hắc nói: “Ta chính là thuận miệng nói, trời mới biết chủ nhân nơi này, tính tình đãi khách là tốt hay xấu.”
Chu Hà đột nhiên bừng tỉnh nói: “Không tốt, một mình Trần Bình An không ở đỉnh núi!”
A Lương gật gật đầu.
Chu Hà vô cùng lo lắng nói: “A Lương tiền bối, ngươi đi tìm Trần Bình An, ta tiếp tục hoàn thành đạo Toát Nhưỡng Thành Sơn Quyết này (dúm đất thành núi), thế nào? Chu Hà ta chỉ là vũ nhân ngũ cảnh, đối phó cao thủ thế tục tự tin còn có sức liều một phen, nhưng đối phó những thứ cổ quái kia, thật sự là trong lòng không tự tin.”