Chương 309
Trần Bình An đưa tay ấn mạnh đầu đứa nhỏ, không cho Lý Hòe nói tiếp, “Nhận lỗi cái rắm, ngươi bây giờ đã không có bất cứ lỗi nào nữa.”
Lý Hòe ngây ra tại chỗ.
Một tay khác của Trần Bình An đè lại đầu Lý Bảo Bình, nhẹ nhàng nói: “Ta thử xem, tiểu sư thúc có thể giúp ngươi trút giận hay không, bây giờ khó mà nói, nhưng thử mới biết được.”
Lâm Thủ Nhất đang muốn nói chuyện, Trần Bình An hướng hắn khẽ lắc đầu, cuối cùng nhìn về phía nam nhân trung niên nhìn như thông tình đạt lý, hỏi: “Có phải đạo lý giảng không thông, không cần nói nữa hay không?”
Nam nhân có chút tâm phiền ý loạn, nheo mắt âm trầm nói: “Ngươi có biết đang nói chuyện với ai không?”
Nam nhân vung tay áo, hướng thủ hạ đồ đen bên cạnh hạ lệnh nói: “Giết lừa!”
Trần Bình An hít sâu một hơi.
Khí thế của thiếu niên hoàn toàn biến đổi.
A Lương từng dạy hắn một môn pháp môn vận khí Thập Bát Đình, Trần Bình An từng thử rất nhiều lần, nhiều nhất bảy lần dừng đã quặn đau khó có thể tự kiềm chế. Phải biết rằng Trần Bình An đối với chuyện đau đớn, trình độ nhẫn nại là vượt xa bạn cùng lứa tuổi, một lần duy nhất chống đỡ đến lần dừng thứ bảy, đã khiến Trần Bình An thiếu chút nữa lăn lộn trên mặt đất, chỉ có sáu lần dừng trước, cho dù là Trần Bình An chỉ thể phách võ đạo cảnh giới thứ hai, cũng có thể tương đối thông thuận đi hết lộ trình sáu lần dừng.
Rõ ràng, giữa sáu lần dừng cùng bảy lần dừng, tồn tại một đường phân thủy cực kỳ mấu chốt.
Nhưng với Trần Bình An mà nói, có thể ở Kỳ Đôn sơn luận bàn với Chu Hà cảnh giới thứ năm đỉnh phong, còn có sức đánh một trận, hai bên đánh cho có qua có lại, tuy Chu Hà trước đó nói đã đem khí cơ vận chuyển áp chế ở cảnh giới thứ ba, nhưng Chu Hà chưa từng thật sự đi vào giang hồ, cho nên không quá rõ ý nghĩa trong đó.
Chỉ có vị kiếm tu binh gia đến từ Chân Vũ sơn kia trên trấn nhỏ lúc trước, mới có thể liếc một cái nhìn ra, thiếu niên ở bờ sông hành thung thô phác đến cực điểm, đã sớm cả người đi quyền ý.
Luyện quyền không luyện thực, ba năm quỷ nhập thân. Luyện quyền tìm thực, một quyền đánh chết thần.
Chu Hà đương nhiên biết hai câu này, nhưng bởi vì chưa chen thân cảnh giới thứ sáu, chưa từng lãnh hội được phong cảnh chỗ cao hơn của võ đạo, cho nên cũng không tính là lĩnh ngộ chân tướng trong đó.
Chu Hà thậm chí không biết cảnh giới cuối hắn tin tưởng vững chắc, là cảnh giới thứ chín, nhưng ở trên đó, còn có cảnh giới thứ mười “Sơn đăng tuyệt đỉnh – ta là đỉnh” trong truyền thuyết.
Con đường võ đạo, sau khi dựa vào cơ duyên thiên phú vượt qua ngưỡng cửa, có thể chịu bao nhiêu khổ, thì hưởng bấy nhiêu phúc, là công bằng nhất.
Mặc kệ Luyện khí sĩ tu hành trên núi, xem thường vũ phu thuần túy “Hạ cửu lưu” như thế nào nữa, khi nắm tay thật sự rơi ở trên đầu những thần tiên này, đó là đau thật sự.
Tráng hán đồ đen sải bước về phía trước, từ bên cạnh gia chủ nho sam đi ra, thuận miệng nói: “Khuyên các ngươi tốt nhất tránh ra.”
Trần Bình An không nói hai lời, đi một bước về phía trước, sàn thuyền vang nặng nề, người ngoài nhìn thanh thế thường thường, nhiều nhất chỉ là khí lực thiếu niên có chút lỗ mãng mà thôi.
Quyền pháp Hám Sơn Phổ hành thung tổng cộng sáu bước, lớn nhỏ đan xen, Trần Bình An ở sau khi gắt gao nhớ kỹ Thập Bát Đình, tự mình thử đi một bước dừng một bước.
Trần Bình An một khi bắt đầu đọ sức với chính mình, vậy thật sự là không có thuốc nào cứu được.
Tựa như lúc trước đơn giản là một câu của Trữ Diêu cô nương, Trần Bình An liền quyết định muốn luyện quyền một trăm vạn lần, ở sau đó mỗi ngày đều chưa từng buông lỏng.
Hán tử đồ đen thân là tam cảnh quân nhân, tuy nhìn thấy một thiếu niên bần hàn bèo nước gặp gỡ, đi quyền cọc có hình có dạng, có chút kinh ngạc, nhưng vẫn không có chút cẩn thận đề phòng nào, ngược lại còn có chút may mắn, dù sao nếu chỉ là sau khi giết con lừa bắt nạt mấy đứa nhỏ, mặt mũi của hắn cũng không biết đặt vào đâu, trên chiếc thuyền này cũng có không ít người đồng đạo đảm nhiệm tùy tùng của gia tộc.
Sáu bước quyền thung nhanh chóng mãnh liệt đi xong, Trần Bình An một bước cuối cùng ầm ầm phát lực, sàn thuyền ở lòng bàn chân vang lên kẽo kẹt, cả người đã như một mũi tên nháy mắt tới phía trước hán tử đồ đen.
Hán tử trợn mắt há hốc mồm, thế mà chỉ có thể ở trong lúc gấp gáp chợt vận một hơi, hai tay bảo vệ trước ngực.
Cánh tay truyền đến một trận đau đớn như chùy sắt đập, cả người dưới một cú húc, chỉ đành lảo đảo lui về phía sau, vừa mới không dễ dàng gì ngừng xu hướng suy tàn lui về phía sau, đang muốn để hai tay gần như tê dại nhanh chóng giãn ra một phen, không ngờ một mảng bóng đen như giòi trong xương, nhảy lên cao cao, lấy đầu gối húc ở ngực hán tử đã mở ra trung lộ.
Lần này hán tử quả nhiên là bị thương không nhẹ, ‘phành’ một tiếng bay ngược ra ngoài.
Khi máu tươi trào tới yết hầu hán tử, đầu óc bản thân hoàn toàn tỉnh táo lại, tâm thần ngược lại so với trước đó bỏ đi sự khinh thường, càng thêm trong suốt, chung quy là tam cảnh quân nhân thật sự, liền nghĩ thiếu niên kia thế công tàn nhẫn ngoài dự đoán của mọi người, quá nửa là nỏ mạnh hết đà, chỉ cần chờ tới khi mình nương lực đánh này ở chỗ xa ngã xuống, hẳn là có thể nhanh chóng đứng dậy nghênh địch.
Nhưng vị thiếu niên giày rơm kia, như một trận gió mát ở sông núi.
Thân hình tốc độ không giảm mà còn tăng, đã tới bên cạnh hán tử chưa ngã xuống, hướng đầu người sau vung mạnh một cú đấm.
Phành!
Thân thể hán tử đồ đen bị đánh rơi thẳng tắp xuống đất, bởi vì thế rơi xuống quá mức to lớn, thậm chí còn ở trên sàn thuyền khẽ bắn ngược một lần.
Sau khi nôn ra một ngụm lớn máu tươi, tam cảnh quân nhân một quyền chưa ra một chiêu chưa dùng, cứ như vậy hoàn toàn ngất đi.
Vạn hạnh trong bất hạnh, sau khi nhìn thấy hắn hôn mê đi, cái giày rơm kia của thiếu niên hầu như sắp giẫm ở trên mặt hắn chợt dừng lại, thu trở về.
Tất cả chỉ là trong nháy mắt.
Nam nhân trung niên không kịp xoay người, chỉ là giữ cái tư thế quay đầu kia, vẻ mặt người đọc sách rơi vào trong hố phân.
Sắc mặt phụ nhân trắng như tuyết, đứa nhỏ trong lòng há hốc mồm.
Một đám tôi tớ nha hoàn càng chưa lấy lại tinh thần.
Trần Bình An liếc hán tử đồ đen bên chân, sau khi xác định không có khả năng ra tay đánh lén, nhìn nam nhân nho sam, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở trên thân phụ nhân, chậm rãi mở miệng nói: “Bây giờ đạo lý có phải nói được thông rồi hay không?”
Phụ nhân bị dọa vỡ mật, đột nhiên giọng the thé nói với nam nhân trung niên: “Mã Kính Phục là phế vật nhìn được không dùng được, ngươi đường đường thanh lưu quan viên Đại Ly, chẳng lẽ cũng muốn làm phế vật? ! Mau lấy ra thân phận quan gia của ngươi đi!”
Nam nhân xoay người, đưa tay chỉ về phía thiếu niên giày rơm hét to: “Ngươi làm càn! Bản quan là Uyển Bình huyện lệnh cuối dòng Tú Hoa giang này! Lúc này chính là đang trên đường nhậm chức…”
Trần Bình An căn bản không đi nhìn nam nhân thẹn quá hóa giận kia, nhìn thẳng phụ nhân.