Chương 314
Trần Bình An có chút khó xử, cuối cùng trầm giọng nói: “Bảo âm thần tiền bối bảo vệ ở bên cạnh chúng ta là được, thật ra để người ta lên thuyền hay không, khác biệt không lớn. Kế tiếp mấy người các ngươi phải cẩn thận, vẫn là quy củ cũ lúc trước ước định, tất cả do ta đến ứng phó trước, thật sự không được, Lâm Thủ Nhất ngươi lại vận dụng những lá bùa kia.”
Lâm Thủ Nhất gật đầu nói: “Được.”
Lâm Thủ Nhất tâm thần khẽ động, thấp giọng lẩm bẩm.
Sau một lát, chiếc thuyền lớn chạy ở trên mặt nước Tú Hoa giang này khẽ chấn động, nếu không phải bốn người bọn Trần Bình An biết tình hình trước, người thường cũng sẽ không phát hiện được huyền cơ trong đó.
Tuy bọn họ mắt thường không thấy được âm thần tồn tại, nhưng rõ ràng đầu thuyền khu vực đó âm khí dày đặc thêm vài phần.
Sau đó Trần Bình An phát hiện đầu thuyền cách đó không xa có thêm một kiếm khách trẻ tuổi ngồi xếp bằng, trường kiếm đặt ngang sau lưng, trong lòng còn ôm vật phẩm dài quấn vải bông, như là một cây đao kiếm.
Hắn sau khi đứng dậy, đi đến bên này của Trần Bình An, mỉm cười với âm thần ẩn nấp thân hình, không đi về phía trước nữa, đi thẳng vào vấn đề nói: “Ta mang đến văn điệp thông quan của bốn người các ngươi, có ấn đỏ của huyện nha hộ phòng huyện Long Tuyền Đại Ly, cùng với dấu đỏ cho phép các ngươi chuyến này xuất cảnh đi xa. Về phần ta là ai, không quan trọng, tóm lại, ta quen A Lương, cho nên tuyệt đối sẽ không là kẻ địch của các ngươi. Về phần chút xung đột kia trên thuyền lúc trước, các ngươi không cần lo, huyện lệnh Uyển Bình kia sẽ không chậm trễ con đường các vị cầu học.”
Cuối cùng, hai tay kiếm khách trẻ tuổi đưa ra vật trong tay, nhìn tiểu cô nương áo bông đỏ đeo hòm sách nhỏ, cười nói: “Ngươi chính là Bảo Bình cô nương à? Thanh đao này là A Lương giao cho Đại Ly chúng ta, muốn bàn giao nguyên vẹn lại cho cho ngươi.”
Lý Bảo Bình tuy tâm tình kích động, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Một mình Trần Bình An đi về phía trước, từ trong tay kiếm khách trẻ tuổi tiếp nhận thanh đao hẹp Tường Phù kia, nói: “Phiền tiền bối rồi.”
Kiếm khách trẻ tuổi cười thoải mái nói: “Các ngươi đều là bằng hữu của A Lương, ta cũng không dám tự cho mình là tiền bối.”
Trần Bình An hỏi: “A Lương có khỏe không?”
Vẻ mặt kiếm khách trẻ tuổi không thay đổi, gật đầu nói: “Yên tâm đi, khỏe lắm.”
Thanh đao này, là phiên vương Tống Trường Kính tự mình sai tâm phúc đưa ra khỏi kinh thành, cuối cùng giao tới trên tay mình, trả đao xong, kiếm khách trẻ tuổi như trút được gánh nặng, “Vậy ta đi lầu hai đánh tiếng, các vị yên tâm đi xa là được. Kế tiếp cả quãng đường tới biên cảnh ải Dã Phu, chỉ cần đề cập triều đình cùng quan phủ, đều sẽ thông suốt, nhưng ngoài ra, Đại Ly ta sẽ không có bất cứ sự can thiệp nào nữa. Đương nhiên, nếu thực có phiền toái cùng bất ngờ, chỉ cẩn các ngươi đánh tiếng với biên quân hoặc là quan phủ địa phương, triều đình đều nguyện ý dốc sức giúp đỡ.”
Trần Bình An nhìn về phía mắt người này, gật đầu nói: “Chúng ta biết rồi.”
Kiếm khách trẻ tuổi từ tay áo lấy ra bốn phần văn điệp thông quan, giao cho thiếu niên giày rơm, cuối cùng đem lời đến bên miệng lại nuốt về bụng, đổi một số lời khách khí, ôm quyền nói: “Vậy cáo biệt ở đây, ta đi lầu hai đánh tiếng rồi đi.”
Trần Bình An có chút không được tự nhiên ôm quyền hoàn lễ.
Lầu hai, một gian nhã thất bài trí có đồ sứ tinh xảo đẹp đẽ thượng đẳng, lão nhân và kiếm khách áo bào trắng sắc mặt ngưng trọng, huyện lệnh Uyển Bình sắp nhận chức cùng vợ con thì nơm nớp lo sợ, thở mạnh không dám đứng, mọi người đều đứng.
Chỉ có một vị khách không mời mà đến ngồi ở nơi đó tự uống tự rót, dáng người khôi ngô, trên tay áo có rắn xanh quấn quanh, hít thở thổ nạp đều là sương trắng lượn lờ, một thân thần thái của nam tử tuyệt không giống như nhân vật phàm tục.
Nam nhân sau khi nhìn thấy kiếm khách “tuổi còn trẻ”, lập tức đứng dậy xoay người ôm quyền, không nói một lời, lại cực kỳ cung kính.
Kiếm khách trẻ tuổi khoát tay, nhìn cũng không nhìn lão nhân và kiếm khách giang hồ vang dạnh phía nam Đại Ly, nói với vị huyện lệnh Uyển Bình kia: “Đến đất Uyển Bình, giữ khuôn phép làm quan phụ mẫu của ngươi là được, việc hôm nay, đừng lắm miệng, dừng ở đây, triều đình có thể coi như cái gì cũng chưa xảy ra, nhưng nếu có chút gió thổi cỏ lay, ta có thể sẽ không tự mình tới tìm ngươi, nhưng vị thuỷ thần đại nhân Tú Hoa giang này, là có thể đem đầu của ngươi vặn xuống.”
Người trẻ tuổi không muốn nói thêm cái gì, chỉ là cười nói với vị thủy thần Tú Hoa giang từ đầu tới cuối không dám ngồi xuống kia: “Ngươi hỗ trợ để ý chút, ta đi về trước.”
Chính thần Tú Hoa giang trầm giọng nói: “Vậy thuộc hạ sẽ không tiễn đại nhân.”
Kiếm khách trẻ tuổi sau khi đi ra khỏi nhã gian, tới hành lang bên ngoài, nhìn về phía nước sông, nhớ tới đoạn lời đó của thiếu niên giày rơm, rất có cảm xúc.
Cuối cùng thân hình chợt lóe rồi biến mất.
Võ đạo sở dĩ thấp hơn Luyện khí sĩ một đầu, là ở tuyệt đại đa số vũ phu thuần túy dưới núi, thứ làm gốc rễ lập thân, quyền phổ luyện quyền cũng tốt, kiếm thuật tập kiếm cũng thế, mười tám loại võ nghệ mười tám loại binh khí, toàn bộ bị theo thói quen xưng là võ công võ học, thật ra ở trong mắt Luyện khí sĩ trên núi, cách chữ “đạo” này bắn đại bác cũng không tới.
Một khi võ học mãi không lên tới độ cao của võ đạo, chung quy chỉ là lăn lộn trong ao bùn mà thôi.
Chỉ sợ bản thân thiếu niên ngõ hẹp kia cũng không biết, đoạn lời nói phát ra từ bản tâm đó của hắn, về cảm ngộ ra quyền như thế nào.
Vốn ít nhất cũng là vấn đề tông sư trên võ đạo cảnh giới thứ sáu mới có thể đi suy nghĩ sâu xa, đi để tay lên ngực tự hỏi, cần tự hỏi tự đáp.
————
Kỳ Đôn sơn, có vị phụ nhân tư sắc thường thường, được đại nhân nhà mình bí mật bày mưu đặt kế, mang theo một vị thiếu nữ xinh đẹp xuất thân nhà đò nữ bắt đầu đi bộ leo núi, hướng phương Bắc bước đi.
Đây là thiếu nữ lần đầu tiên rời nhà đi xa, cho nên dọc theo đường đi không ngừng nhìn quanh phía sau, lưu luyến không rời.
Phụ nhân cũng không nói thêm gì, thường tình con người, không cần trách móc nặng nề.
Huống chi Trường Xuân cung nàng nhất mạch này tương đối kỳ quái, tu tâm trọng tình, Luyện khí sĩ tầm thường coi là trói buộc kiêng kị ướt át bẩn thỉu, ngược lại là cầu thang chứng đạo cho một nhánh này của nàng, cho nên thiếu nữ mới rời quê đã nhớ nhà, ngược lại là chuyện tốt.
Nhưng vì sao phải mang theo thiếu nữ đi bộ xuyên qua Kỳ Đôn sơn, vị đại nhân kia chưa nói rõ cái gì, nàng cũng không tiện hỏi tới tận cùng.
Một đường trèo đèo lội suối, phong cảnh hợp lòng người.
Thiếu nữ trời sanh tính ngây thơ rực rỡ, tuy hơi tỏ ra mỏi mệt, nhưng tinh thần rất tốt, đi rồi lại đi, thuận tay bẻ một cây hoa bên đường, nhẹ nhàng lắc lư, hát một đoạn tiểu khúc vùng quê đời đời tương truyền.
Phụ nhân Trường Xuân cung nhíu nhíu mày, nhưng từ đầu tới cuối chưa nói gì.
Xa xa có một người trẻ tuổi tuấn tú phi phàm, giống như sơn quỷ tinh mị cũng đang chậm rãi đi, luôn nhìn thiếu nữ bên cạnh phụ nhân.