Chương 323: Bạch y vào thành

Bạch y vào thành

Chương 323

Nữ quỷ tùy tay đem lão đạo nhân không biết sống chết ném đến giữa hai bên, vẻ mặt rất “ngạc nhiên lẫn vui mừng” không ngoài dự liệu, vươn ngón tay, chỉ chỉ, nói: “Nhiều khách quý như vậy nha, một hai ba, có ba người đọc sách, rốt cuộc vị nào là quân tử nho môn? Lang quân nhà ta từng lập chí, cuộc đời này nhất định phải trở thành hiền nhân quân tử, phải mưu cân bằng cho xã tắc thương sinh. Không ngờ tuổi tác nhỏ như vậy, đã sớm đạt tới tâm nguyện của lang quân nhà ta.”

Trần Bình An muốn hướng phía trước đi ra một bước, âm thần lắc đầu, thấp giọng nói: “Không vội.”

Nữ quỷ nghiêng đầu, nhìn trái nhìn phải, đánh giá ba đứa nhỏ đeo hòm sách nhỏ, “Lang quân từng luôn nói phẩm hạnh đoan lương người đọc sách, mới có thể được gọi là hạt giống đọc sách, cho nên mỗi khi ta nhớ lang quân đi xa chưa về, liền sẽ bảo người ta mời một ít người đọc sách đi ngang qua nơi đây tới nhà ta làm khách, tặng cho bọn họ tỳ nữ xinh đẹp trẻ trung, sách cổ bản đơn lẻ, đàn cổ ngàn năm, ta thích nghe bọn họ nói những lời thề non hẹn biển động lòng người, thế gian chỉ có người đọc sách bụng đầy thi thư, mới có thể đem những lời tâm tình đó nói tới mức nhu tràng bách chuyển như thế.” (Nhu tràng bách chuyển: thành ngữ, ý nghĩa trong lòng tích lũy nhiều sầu muộn)

Nữ quỷ áo cưới cuối cùng tập trung ánh mắt ở trên thân âm thần, mỉm cười nói: “Vị âm thần tiền bối này thật sự là thời vận không tốt, nếu là đặt tới vài năm sau, thiếp thân lần này khẳng định cũng không dám tự mình lộ diện.”

Nàng tự nói chuyện một mình, hơi cúi đầu, che miệng cười duyên, sóng mắt lưu chuyển, “Phụ nữ người ta, xuất đầu lộ diện, quả thật không tốt.”

Nhưng cho dù ở dưới ánh đèn chiếu rọi, khuôn mặt đó vẫn trắng bệch tái nhợt, quá mức khiến người ta sợ hãi dựng tóc gáy.

Lý Hòe chỉ thò đầu nhìn thoáng qua, đã sợ tới mức hai chân run lẩy bẩy.

Nàng cười hỏi: “Ta thật sự là lâu lắm rồi chưa nói chuyện với người ta, khó kìm lòng nổi, các ngươi không ngại chứ?”

Nàng nghĩ tới một chuyện, nhẹ nhàng thu hồi cái ô giấy dầu.

Hầu như cùng lúc, mưa to chợt tạnh, không trung không có lấy một giọt mưa.

Lâm Thủ Nhất cười hỏi: “Xin hỏi vị phu nhân này, những người đọc sách đó bị mời tới phủ làm khách, cuối cùng là kết cục như thế nào?”

Nàng tiếp tục đi về phía trước, ý cười không thấy nữa, “Bọn họ sao, cuối cùng ta đem những người đọc sách vi phạm lời thề đó, chặt đứt ngang lưng từng người, sau khi giúp cầm máu, liền đem bọn họ trồng ở trong vườn hoa của ta.”

“Bởi vì ta muốn biết, hạt giống đọc sách trong miệng lang quân, có thể ở trong bùn đất nở hoa hay không, sẽ có một ngày mọc chi chít quả hay không.”

“Nhưng ta rất thất vọng, bọn họ chỉ là hóa thành từng bộ xương khô. Nhưng có thể là những người đọc sách đó, còn không thể xưng là hạt giống đọc sách đi, cho nên các ngươi xuất hiện, làm ta cao hứng hỏng mất rồi.”

Sắc mặt Lâm Thủ Nhất xanh mét.

Lý Bảo Bình tức giận đến mức cả người run rẩy.

Lý Hòe dứt khoát hai tay che lỗ tai, “Ta không nghe ta không nghe…”

“Ta trước kia thích nhất người đọc sách, nhưng ta hận nhất kẻ phụ lòng!”

Nữ quỷ áo cưới chậm rãi ngẩng đầu, có dòng lệ máu từ trong hốc mắt chảy ra.

Si tình hạng nhất nhân gian, cho tới bây giờ bị cô phụ.

Hai bên đường núi lơ lửng những ngọn đèn lồng giấy trắng, toàn bộ từ đỉnh chóp chảy xuống những dòng máu tươi, cuối cùng bao phủ ánh nến.

“Kết quả là, ta mới biết được trên đời này vốn không có một người đọc sách nào, không phải kẻ phụ lòng.”

Nữ quỷ mặt đầy máu tươi, tùy tay ném đi cây ô giấy dầu năm đó làm tín vật đính ước với lang quân nàng, hai tay che khuôn mặt, đau khổ đè nén tiếng nức nở, từ trong kẽ ngón tay chảy ra.

“Lang quân, thiếp thân không trách ngươi, ngươi trở về đi.”

Hai bên đường nhỏ trong núi, đèn lồng giấy trắng dừng lại trên không, theo gió lay động, đã sớm biến thành đèn lồng lớn màu đỏ, máu tươi quay cuồng như nước sôi, giọt máu văng khắp nơi, không ngừng đánh vào đèn lồng, phát ra tiếng vang dọa người ‘Bốp bốp’.

Nữ quỷ áo cưới tự mình sụt sịt nức nở, từ đầu tới cuối không muốn buông hai tay, căn bản là không đem vị âm thần kia đặt ở trong mắt.

Tâm thần âm thần khẽ động, lấy bí thuật tiếng lòng báo cho Lâm Thủ Nhất, muốn thiếu niên có cơ hội, liền sử dụng Phá Chướng Phù thuộc về Sơn Khí phù, kế tiếp hắn sẽ dốc sức cuốn lấy nữ quỷ, một khi phá vỡ “đường suối vàng”, mang theo Trần Bình An chỉ để ý chạy đi rời núi, đừng để ý tới hắn, nhớ rõ đừng đi con đường núi này dưới chân nữa, muốn Trần Bình An dùng thanh Tường Phù kia mở ra một con đường mới.

Lâm Thủ Nhất sau khi đáp ứng, dò hỏi mang tính chất thăm dò, có cần để lại cho hắn thanh danh đao Tường Phù kia hay không. Âm thần lắc đầu, nói mình căn bản không cầm nổi, kiếm khí quá nặng, dùng để mở đường tốt nhất, cỏ cây dính kiếm khí quang minh chính đại, nhật nguyệt huy hoàng, trời sinh khắc chế âm vật, bất lợi cho đối thủ tiếp tục sử dụng mưu ma chước quỷ.

Hai tay nữ quỷ áo cưới quét ra phía ngoài, lộ ra một khuôn mặt trắng bệch không có chút vết máu nào cả, cười dữ tợn nói: “Đầu tiên là không mời tự tới, sau đó không từ mà biệt, không phải hành vi của quân tử.”

Khuôn mặt âm thần trở nên mơ hồ, như ngọn nến nhanh chóng hòa tan, cuối cùng hóa thành khói đặc cuồn cuộn tối đen như mực, lao về phía nữ quỷ áo cưới.

Nàng nâng tay phẩy tay áo, tay áo mở ra, lớn như chim cánh, bảo vệ phía trước thân thể.

Nữ quỷ vẫn lập tức bị húc lui ngược bảy tám trượng, trên đường rút lui, từng cái đèn lồng màu đỏ tươi ầm ầm nổ tung, máu tươi trong đèn lồng vẫn chưa bắn tung tóe phân tán ở trên núi, mà là bay về phía bên kia của nữ quỷ bị âm thần đánh lui, như yến về tổ. Tình hình tương tự cờ phướn chiêu hồn của lão đạo nhân, hấp thu tinh hoa hồn phách còn sót lại của âm vật.

Lâm Thủ Nhất trầm giọng nói: “Chuẩn bị đi theo phía sau ta, đi ra khỏi con đường núi này rồi nói tiếp. Trần Bình An, kế tiếp chúng ta cần ở giữa cây cối bổ ra một con đường rời núi mới, âm thần tiền bối muốn ngươi dùng Tường Phù đao để mở đường.”

Trần Bình An gật đầu nói: “Ta đi cõng lão đạo nhân, chung quy không thể thấy chết mà không cứu.”

Đạo nhân mù nằm ở ngoài mười mấy bước, hấp hối.

Trần Bình An chạy vội qua, cõng lão đạo nhân đáng thương lên rồi xoay người.

Lâm Thủ Nhất đứng lại, hai ngón tay kẹp ra một tấm phù lục giấy vàng, thấp giọng niệm tụng, lẩm bẩm.

Chính là Phá Chướng Phù một trong các Sơn Thủy Phù. Dựa theo vị âm thần kia giải thích, Sơn Thủy Phù có nhiều tới trăm ngàn loại, rực rỡ muôn màu, là một trong những bùa chú Luyện khí sĩ lúc đi xa, vào núi xuống nước chuẩn bị, để tránh xuất hiện cái gọi là quỷ dựng tường trong miệng dân chúng, thật ra là lo lắng hãm sâu trận pháp hộ sơn do đồng nghiệp âm thầm bố trí, hoặc là sợ sơn quỷ tinh mị đạo hạnh thâm hậu chơi xấu, nhất là tiến vào di chỉ chiến trường cổ, bãi tha ma vân vân các địa phương, tu sĩ tầm thường, nếu không có Phá Chướng Phù, Dương Khí Thiêu Đăng Phù, Tam Thanh Tĩnh Tâm Phù bên người, quả thực là chui đầu vô lưới.

Kiếm Lai [Edit]

Kiếm Lai [Edit]

Score 8
Status: Ongoing Author:
Trời đất bao lai, sự lạ không gì không có. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm, có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần, hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!Lời đồng chí sưu tầm: Đây là bản dịch thô (edit) và vì mình cũng chưa có thời gian kiểm tra nên có thể nội dung sưu tầm có những lỗi, sạn (trùng lặp nội dung, trùng chương, tên chương và nội dung chương không đồng nhất, không giống nguyên tác...vv...). Nếu bạn quá đói bi thì chích tạm, còn nếu muốn đọc tinh phẩm, vui lòng đọc bản dịch chuẩn.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset