Chương 332
Nghe được lời nói lão luyện thành thục phía trước, Lý Hồng khẽ gật đầu, chờ con trưởng nói xong một câu cuối cùng, Lý Hồng nhất thời tức giận, thẳng lưng, cao giọng nói: “Tuyệt đối không thể! Khoa cử chọn quan lại, là quốc sách quan trọng nhất Đại Ly, không thua gì triều đình thu hút đối với thế lực trên núi! Lý Bảo Châm so với ngươi tính cách vội vàng xao động hơn, trước khi rời nhà, tuy ở trước mắt ta và ông nội các ngươi, luôn mồm sau khi rời khỏi trấn nhỏ, nó muốn giảng quy củ, lấy dương mưu làm việc, tuyệt đối không thể ôm tâm lý may mắn, binh đi nước cờ hiểm, nhưng kết quả thế nào, còn không phải làm ra cái trò trảm trước tấu sau như vậy? Cho nên chỉ có thể cho nó càn quấy, do đó, ngươi nếu trì hoãn khoa cử, chẳng khác nào kéo chậm bước chân gia tộc ít nhất ba năm!”
Người trẻ tuổi đem một câu đến bên miệng yên lặng nuốt về trong bụng.
Chỉ cần nói ra miệng, liền ý nghĩa quan hệ vốn đã không tính là quá tốt của hắn cùng em trai sẽ lập tức ngã xuống đáy vực, thậm chí không có khả năng vá lại chữa trị nữa.
Hơn nữa nói không hề ý nghĩa, bởi vì cha ở sâu trong lòng, cũng không phủ định em trai cầu phú quý trong nguy hiểm.
Ở trên con đường sai lầm, sớm hăng hái ba năm, ở trên con đường chính xác, kiềm chế ngủ đông ba năm, khác biệt của hai cái đối với tương lai ba mươi năm gia tộc, ảnh hưởng đối với hai thế hệ, không cần nói cũng biết.
Người trẻ tuổi sau khi đi ra khỏi thư phòng, một mình đi ở hành lang rộng rãi khắc hoa thanh lịch, hắn đột nhiên nghe được một chuỗi tiếng vang leng keng của chuông gió dưới mái hiên.
Hắn ngồi yên nhắm mắt, hơi ngửa đầu, nghe tiếng vang kỳ ảo leng keng, lẩm bẩm: “Người thông minh quá nhiều, cũng không tốt.”
Người đọc sách áo sam xanh, tên là Lý Hi Thánh.
Không còn nữ quỷ áo cưới âm thầm quấy phá, đoàn người Trần Bình An đi được thông suốt.
Trong hõm núi có một con đường đi thông phủ đệ, vốn có thể cho hai chiếc xe ngựa sóng vai mà đi, hôm nay tuy cỏ hoang rậm rạp, dính mưa móc khí lạnh, nhưng so với hình ảnh sau khi bằng vào Phá Chướng Phù rời khỏi con đường suối vàng kia, Trần Bình An phải cầm thanh đao hẹp Tường Phù từng đao một mở đường thì đã tốt hơn nhiều lắm.
Nam tử được nữ quỷ áo cưới xưng hô là lục địa kiếm tiên, sau khi đột ngột gia nhập đội ngũ cũng chưa mở miệng nói chuyện, vị kiếm tu Thần Tiên Đài miếu Phong Tuyết này, một tay dắt màu trắng con lừa, một tay đỡ lấy chuôi kiếm bên hông, nhắm mắt hành tẩu, tâm thần đi xa.
Nếu nói giữa hạ ngũ cảnh và trung ngũ cảnh là một cái lạch trời, như vậy cảnh giới thứ mười cùng cảnh giới thứ mười một không khác một lạch trời, cho dù Luyện khí sĩ cảnh giới thứ mười, ở dưới núi thế tục là tồn tại hiển hách rường cột vương triều tôn quý, vẫn cần như xương khô mộ hoang ngồi mấy chục năm, thậm chí trăm năm thời gian, cuối cùng thật không dễ gì chạm đến cơ hội phá cảnh “tĩnh quá muốn động”, từ động thiên phúc địa, sơn môn phủ đệ đi xuống núi, nhưng kết quả là giỏ trúc múc nước công dã tràng, quay về trên núi tiếp tục ngồi khô khan quay mặt vào tường vẫn không ở số ít.
Ngụy Tấn lặng yên chấm dứt thuật thổ nạp độc môn của miếu Phong Tuyết, mở mắt, quay đầu nhìn, đánh giá những đứa nhỏ quen thuộc với A Lương, chỉ là tâm tư vị kiếm tiên áo trắng này, càng nhiều hơn vẫn là ở miếu Phong Tuyết tế điện, mãi không thể phá cảnh, đã rất nhiều năm chưa đi mộ phần sư phụ kính rượu, tiếp đó chính là sau khi nghe những mẩu chuyện xưa gọi là rắm chó của A Lương, Ngụy Tấn tràn ngập khát khao đối với Đảo Huyền sơn giáp giới hai tòa thiên hạ, đối với bức trường thành đầu tường đều là kiếm tu kia, tâm thần càng thêm hướng về nó.
Ngụy Tấn thở dài, cảm thấy chưa hết thèm.
Nếu lúc trước ở dưới tấm biển “tú thủy cao phong”, thân thể của hắn đã củng cố, phù hợp hoàn mỹ với kiếm ý, đạt tới mức độ hoàn hảo tự nhiên, như vậy xuất kiếm sẽ không có bất cứ tỳ vết nào, lúc ấy du hiệp Mặc gia ngăn trở đường đi, chỉ sợ xuất kiếm sẽ không chỉ một tấc một chút khoảng cách như vậy, ít nhất cũng nên là thân kiếm ra khỏi vỏ một nửa.
Lý Hòe nhìn thần tiên áo trắng ánh mắt mơ hồ này, rất tò mò, cùng lúc tò mò, cũng rất tiếc, nếu A Lương ở đây thì tốt rồi, Lý Hòe rất muốn vỗ bả vai A Lương, nói cho hắn đây mới là cao thủ kiếm thuật, A Lương ngươi vẫn kém một chút, về sau theo người ta học thêm chút, nhìn xem Ngụy Tấn người ta ra sân, người chưa tới kiếm đã tới, một thân áo trắng kiếm khí vờn quanh, đánh cho bà già ác quỷ kia kêu cha gọi mẹ, chỉ việc ra sân kinh thiên địa khiếp quỷ thần này, với A Lương ngươi đội nón dắt lừa đi ở bờ sông, có thể giống nhau?
Lâm Thủ Nhất phát hiện Ngụy Tấn ở sau khi đánh giá bọn họ, lại nhận thấy kiếm tu miếu Phong Tuyết tâm thần bất an, thiếu niên lạnh lùng không lộ biểu cảm gì xóc hòm sách lên, tự hỏi việc tu hành của mình.
Đã lĩnh giáo thuật pháp thần thông sâu không lường được của nữ quỷ áo cưới, đã kiến thức hai vị kiếm tu luận bàn kiếm thuật xuất thần nhập hóa, lòng Lâm Thủ Nhất nặng trịch, gánh nặng mà đường xa, chút tu vi đạo hạnh này của mình, hôm nay không đủ cho người ta nhét kẽ răng.
Ngụy Tấn thu hồi tầm mắt tản mạn, dừng bước, từ trong tay áo lấy ra một khối lệnh bài ngọc tản mát ra hào quang mỡ dê óng ánh, bình thản cười nói: “Ta không có khả năng cả đường đi theo các ngươi đi hướng ải Dã Phu Đại Ly, cần lập tức đi Ly Châu động thiên, qua đài Trảm Long bên đó mài bội kiếm Cao Chúc cùng bản mạng phi kiếm, chuẩn bị sẵn sàng cho tương lai đi Đảo Huyền sơn. Bởi vì tiền bối A Lương từng nói, thông qua Đảo Huyền sơn đi hướng nơi đó, hôm nay đang gặp đại chiến trăm năm mới gặp một lần, ta tuyệt đối không thể bỏ qua.”
Ngụy Tấn thấy trong đội ngũ chưa ai tiếp nhận ngọc bài, nhẫn nại giải thích: “Tuy các ngươi có một vị âm thần thực lực không thể xem nhẹ hộ tống, nhưng vì phòng bất trắc, để tránh lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn hôm nay, ta đem khối ngọc bài này tặng cho các ngươi, đây là ‘Sơn miếu thái bình vô sự bài’ chỉ miếu Phong Tuyết chúng ta cùng Chân Võ sơn có, một khi gặp nguy hiểm, chỉ cần người kiềm giữ rót chân khí vào, nói vào nó, sau khi buông tay nó sẽ tự lướt về phía sơn miếu, hướng tông môn của mình phát ra cầu cứu.”
Ngụy Tấn nhìn thấy vẫn không có ai tiếp nhận khối ngọc bài ý nghĩa trọng đại đó, chưa trách tội những đứa nhỏ này không biết trời cao đất rộng, ngược lại cười nói: “Nếu các ngươi cảm thấy ta cùng đi ải Dã Phu, so với cầm một khối thẻ ngọc nho nhỏ, càng thêm an ổn vô sự, ta đương nhiên sẽ không đùn đẩy trách nhiệm, ta chỉ là thương lượng với các ngươi một chút, cuối cùng như thế nào, vẫn là xem ý tứ của các ngươi.”
Trần Bình An mở miệng nói: “Kiếm tiên tiền bối có thể tự đi huyện Long Tuyền, tìm kiếm Đài Trảm Long mài lưỡi kiếm, chúng ta nhận lấy khối ngọc bài này cũng được. Lần này đi ải Dã Phu, vốn có âm thần tiền bối hộ giá, cộng thêm triều đình Đại Ly lúc trước cũng từng đáp ứng chúng ta, cho nên ba người đó mới sẽ xuất hiện ở bên cạnh nữ quỷ, tuy hơi chậm một chút, nhưng dù sao đã chứng minh bọn họ tốt xấu là giữ lời.”