Chương 336
Trong lòng lão đạo nhân tràn ngập ngạc nhiên lẫn vui mừng, sau khi đạp thiếu niên chân thọt một cước, sắc mặt ra vẻ hầm hừ: “Thứ không thể lên được mặt bàn.”
Sau đó lão đạo nhân trầm giọng nói: “Các vị ân nhân, các ngươi sau khi rời núi đi hướng nam, ước chừng một ngày rưỡi lộ trình, sẽ đi qua Tam Chi sơn, nhớ rõ chớ đi đường ban đêm, nơi đó có một vị lệ quỷ lấy phần mộ làm sào huyệt, chiếm đoạt phúc địa, hấp thu linh khí tổ ấm một hộ gia đình, nếu không hộ gia đình đó dựa theo mệnh lý suy tính, con cháu một kiếp trước nên xuất hiện quan to rồi.”
“Lệ quỷ đạo hạnh không kém, hẳn có thực lực luyện khí sĩ cảnh giới thứ tư, chủ yếu là nó xuất quỷ nhập thần, rất khó bắt giữ, lại lấy pháp thuật tà môn nào đó không biết gốc gác, chế tạo ra mười mấy con rối âm thi, bần đạo từng giao thủ với nó, mấy lần thất bại trong gang tấc, lãng phí mấy tấm lôi pháp Phù Lục quý báu không nói, còn bị hương dân địa phương lầm cho rằng là loại lừa gạt, thật đáng giận.”
Tâm thần Lâm Thủ Nhất khẽ động, nghe được âm thần tiền bối âm thầm nhắc nhở, hỏi: “Đạo trưởng sở trường ngũ lôi chính pháp? Không biết lệ thuộc môn phái nào?”
Lão đạo nhân có chút xấu hổ, thầm nghĩ thiếu niên lạnh lùng này thật sự là mới ra đời, không hiểu được quy củ hành tẩu giang hồ, nào có gọn gàng dứt khoát hỏi người ta sư môn gốc gác như vậy, vô luận là tiên gia tu đạo trên núi, vẫn là võ nhân giang hồ dưới núi, đây đều là phạm vào tối kỵ.
Chẳng qua có phác hoạ cảnh ngộ đáng thương không phải anh cũng không phải em của lúc trước, lại có Ngụy Tấn lục địa kiếm tiên như vậy kết thúc, lão đạo nhân liền không so đo những thứ này nữa, sau khi cẩn thận châm chước, chậm rãi nói: “Nói ra thì dài, các ân nhân đừng ghét bỏ bần đạo lải nhải là được. Quê nhà bần đạo là Nam Giản quốc hưởng vinh dự một châu, đạo pháp vi tôn, trên biên cảnh có một đại mạch đạo gia đầu chữ tông, là kẻ điều hướng của đạo môn Bảo Bình châu. Chiếm cứ Thanh Đàm phúc địa một trong bảy mươi hai phúc địa của thiên hạ, tông chủ được tôn sùng là quốc sư Nam Giản quốc không nói, bởi vì đạo pháp huyền diệu, thần thông quảng đại, dẫn tới quân chủ mấy nước phụ cận đều tự mình lên núi, cùng nhau tôn kính vị tông chủ này làm chân quân hàng đầu một nước, cho nên vị thần tiên đạo giáo này thân kiêm danh hiệu chân quân bốn nước, là một trong mười đại tiên sư Bảo Bình châu chúng ta công nhận, thực không dám giấu, nếu là Ngụy đại kiếm tiên miếu Phong Tuyết ở trước khi đột phá cảnh giới, gặp phải vị tiên sư này, Ngụy tiền bối thật sự không có cách nào ngồi ngang hàng với hắn.”
Trần Bình An và Lâm Thủ Nhất nghe cực kỳ nghiêm túc, không muốn bỏ qua một chữ.
Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu nhân.
Nhất là “chân quân” cách nói này, trên trấn nhỏ xuất hiện Lưu Chí Mậu kia, không phải là được xưng Tiệt Giang Chân Quân?
Lý Bảo Bình và Lý Hòe thì không hết sức chuyên chú như vậy. Lý Bảo Bình thỉnh thoảng đánh giá tiểu cô nương mặt tròn kia, người sau rụt rè tránh ở bên cạnh đạo nhân mù, bộ dáng ngượng ngùng không dám gặp người.
Hứng thú của lão đạo mù nhân nồng đậm hơn nữa, được Tiểu Tửu Nhi đỡ, bất tri bất giác đi tới giữa Trần Bình An cùng Lâm Thủ Nhất, nước miếng văng tung tóe nói: “Trên đời này tông môn có tư cách mang chữ ‘tông’, bình thường đều chia làm tổ tông, chính tông cùng hạ tông tam tông, trong đó tổ tông thường thường lại xưng là tổ đình, hạ tông thì sẽ có rất nhiều môn phái phụ thuộc, cách đặt tên những môn phái này thì không chú trọng như vậy, chỉ cần không tự tiện mang một chữ tông, đồng thời không trùng tên với môn phái khai sơn lập phái của nhà khác, như vậy như là ly cung của đạo gia, chùa miếu am của Phật gia, vân vân, đều có thể tùy tiện đặt tên, định kỳ giao cho ‘hạ tông’ một ít tiến cống, lại tạo quan hệ tốt với triều đình dưới núi, tìm một khối phong thuỷ bảo địa, ở trên núi an tâm tu hành, cố gắng thu hút đệ tử có tư chất tu hành, trăm năm ngàn năm tân hỏa tương truyền.”
“Bần đạo xuất thân sư môn Cầu Chân quan, cũng từng là môn phái lớn cầm cờ đi trước của Nam Giản quốc, ở hơn trăm năm trước suy tàn, đến bần đạo một thế hệ này, các sư trưởng hầu như toàn bộ cưỡi hạc về tây, sư huynh đệ không còn lại mấy người, kẻ thật sự có tiền đồ, càng không có lấy một người.”
“Ngũ lôi chính pháp của Cầu Chân quan chúng ta nhất mạch này, nói ra không sợ các ngươi cười chê, quả thật không phải lôi pháp chính thống, chủ tu khí phủ khiếu huyệt hai nơi gan mật, học vấn đều ở trên hai chữ ‘Hư, hi’, lấy từ ý ‘Hư là mây mưa, hi là lôi đình’, một khi tu thành, lấy tâm nhãn nội thị khiếu huyệt, có thể nhìn thấy bên trong mấy chỗ khí phủ quan trọng, sinh ra cảnh tượng thần dị mây mưa cuồn cuộn, tiếng sấm chấn động, sau thì có thể cộng hưởng với trời đất, giơ tay nhấc chân, thu hút thiên lôi, tránh né tai hoạ… Đương nhiên ở trước mặt đại thiên khí tượng nhất kiếm phá vạn pháp của Ngụy đại kiếm tiên, chút bàng môn đạo pháp đó của Cầu Chân quan, chỉ có thể làm trò cười cho người trong nghề.”
Lâm Thủ Nhất nhíu mày hỏi: “Ngũ tạng là tim gan lá lách phổi thận, năm chỗ khí cơ tụ tập như ngũ lôi, mới là đại đạo chính pháp. Đạo trưởng sư môn vì sao sẽ luyện ‘mật’ ở ngoài ngũ tạng, làm nơi dẫn lôi?”
Nét xấu hổ của đạo nhân mù lần này tuyệt đối không phải giả bộ, thở dài thật mạnh, mặt đầy mỏi mệt, bất đắc dĩ nói: “Thật sự là hành vi bất đắc dĩ, ngũ lôi chính pháp là bí mật bất truyền của đạo pháp chính tông kia, nói lời khó nghe, người ngoài cho dù nhận được phép tu hành hoàn chỉnh, lại có ai dám tự tiện tu hành? Cầu Chân quan của bần đạo chủ tu khí phủ tương quan hai nơi gan mật, thật ra cho dù là gan, cũng chẳng qua là tổ sư gia gặp gỡ nhân duyên, học được một chút da lông, cuối cùng miễn cưỡng có vài phần hình dáng, mà không có chút thần ý nào, đây là căn nguyên vì sao thế gian chính tông chính mạch cực ít, mà bàng môn tả đạo nhiều như lông trâu.”
Lâm Thủ Nhất giật mình nói: “Thì ra là thế.”
Lão đạo nhân thổn thức từ đáy lòng nói: “Đại đạo khó đi, khó so với đường núi lầy lội này đâu chỉ trăm ngàn lần.”
“Chính bởi vì sư môn bần đạo không phải chân truyền lôi pháp chính thống, tu hành lên, có lợi có hại, giống tu sĩ âm Dương gia một khi tiết lộ thiên cơ, rất dễ dàng gặp trời phạt vô hình, bần đạo nhất mạch này tu hành này lôi pháp, thường thường chọn lựa đệ tử trời sinh không trọn vẹn gia nhập sư môn, bởi vì những người này chịu thiên đạo thương hại, cho dù thường xuyên sử dụng lôi pháp Cầu Chân quan thương tổn tới bổn nguyên của gan mật, chứng đạo trưởng sinh không hy vọng xa vời, nếu vận khí tốt, tốt xấu có thể kiếm được một kết cục hết tuổi thọ mà chết.”
“Trong truyền thuyết lôi pháp chính tông của đại châu nào đó, luyện khí sĩ một khi ra tay, Thiên Lôi Điện Mẫu, Vũ Sư Phong Thần, Linh Quan Vân Lại, đủ loại thần nhân, đều có thể sử dụng, hỗ trợ cổ vũ thanh thế, thử nghĩ một chút, bút tích to lớn bực này, sau khi dùng ra, sao có thể không khiến núi sông biến sắc?”