Chương 342: Cầu vàng trên sông

Cầu vàng trên sông

Chương 342

Phó Ngọc đầu tiên là ngạc nhiên, rất nhanh vẻ mặt kịch liệt biến hóa, đưa tay dùng sức bắt lấy cánh tay Ngô Diên, thấp giọng nói: “Ngô Diên! Câu này, tuyệt đối không thể nói với tiên sinh nhà ngươi, tuyệt đối không thể! Ngươi không phải luyện khí sĩ, không phải người tu hành, không hiểu được đại đạo tranh đấu tàn khốc, một câu nói vô tâm, một cử chỉ vô tâm, liền có thể rước lấy họa sát thân!”

Ngô Diên vỗ vỗ mu bàn tay Phó Ngọc, khàn khàn cười nói: “Ta đương nhiên không có cái gan này, lại thêm lấy học thức tài trí vị tiên sinh kia của ta, có thể căn bản chính là ta nghĩ lầm nghĩ nông cạn rồi, tiên sinh khẳng định không đặt vào mắt chút ý tưởng đó của ta.”

Phó Ngọc sau khi buông tay, “Ngươi tuyệt đối đừng nói lỡ miệng, ta không hy vọng ngày nào đó ngươi tựa như Tống Dục Chương, ù ù cạc cạc…”

Phó Ngọc không nói thêm gì nữa, nói nhiều nhất định có sai sót.

Ngô Diên nói sang chuyện khác, “Nếu về sau ta đi lầm đường, mặc kệ lúc nào, Ngô Diên ta làm quan lớn bao nhiêu, Phó Ngọc, ngươi nhớ rõ nhất định phải giáp mặt mắng ta, tốt nhất là mắng cho ta tỉnh lại.”

“Yên tâm, đến lúc đó ta bảo đảm không nói hai lời, thưởng cho Ngô Thượng Thư một quả đấm.”

“Lục bộ Thượng Thư sao, chính nhị phẩm mà thôi, nhỏ chút, nhỏ chút.”

“Không nhỏ, ngươi nghĩ đi, chờ Đại Ly ta chiếm nửa giang sơn Bảo Bình châu này, một gã lục bộ Thượng Thư, còn nhỏ? Ta thấy Thị Lang đã rất lớn rồi. Dù sao Ngô đại nhân, ta có thể nói, ta người này trừ có thể đưa ra một chút chủ ý nho nhỏ, biết mưu mà không giỏi quyết đoán, cho nên đời này coi như nhất định theo ngươi, về sau ngươi làm Thượng Thư, cho ta chức Thị Lang, như thế nào?”

Hai người đọc sách đã ở quan trường, cười đi trở về biệt thự nha môn.

Trong phủ đệ Lý gia, có vị người đọc sách áo sam xanh một lần nữa cầm lấy sách vở, mỉm cười nói: “Về chuyện công lao sự nghiệp, Ngô Diên ngươi nghĩ không sai, nhưng quả thật là nghĩ nông cạn rồi.”

————

Trấn nhỏ càng ngày càng phồn hoa náo nhiệt.

Thiếu niên Thôi Sàm trừ mỗi ngày đi trường tư hoang phế đọc sách, bình thường vẫn ở nhà cũ Viên thị, mỗi ngày dọn một cái ghế dựa, ngồi ở bên cạnh cái giếng trời tàng phong tụ thủy kia, thường xuyên ngây người một lần là một hai canh giờ. Ngẫu nhiên đi trường tư mới tinh Trần thị Long Vĩ khê xây dựng đi dạo một chút, chuồn chuồn lướt nước, rất nhanh sẽ rời khỏi.

Ngô Diên huyện lệnh huyện Long Tuyền, đã chính thức từ chức đốc tạo quan chỗ làm đồ sứ, người tiếp nhận chức vụ nghe nói là một vị trẻ tuổi tuấn ngạn thượng trụ quốc Tào thị, mà Tào thị và Viên thị cha vợ tương lai Ngô Diên, là đối thủ một mất một còn có tiếng của triều đình Đại Ly, có thể một lời không hợp đã ở các loại trường hợp đánh nhau to rồi, ở nội đình tiểu triều đình hoàng tử công khanh chạm trán, hai vị thượng trụ quốc quyền cao chức trọng chỉ vào mũi mắng nhau càng là chuyện như cơm bữa, hoàng đế bệ hạ đối với việc này phần nhiều là lựa lời khuyên bảo, có một số thời điểm thật sự căm tức, liền bảo hai vị công huân đại lão về nhà mà ồn ào, dù sao hai nhà bắt đầu từ tổ tiên đã là hàng xóm, nghe nói trẻ con hai nhà, từ nhỏ đã học được cách một bức tường, hướng nhà hàng xóm ném các loại đồ vật, ngươi ném gạch ta ném cục bùn, có qua có lại.

Ngô Diên lần này tới nhà, là khiêm tốn thỉnh giáo tiên sinh: “Tiên sinh, triều đình Lại bộ bên kia, tình trạng luôn luôn là Tào gia nắm giữ, có phải thừa dịp ta chưa thể mở ra cục diện, chuẩn bị đem ta dời về nha môn nước trong nào đó của kinh thành, chịu ghẻ lạnh vài năm hay không?”

“Không phải.”

Thôi Sàm vẫn thoải mái tự tại ngồi ở cái ghế lớn đó, lạnh nhạt nói: “Tào Tễ gia thế như thế nào? Năng lực như thế nào?”

Ngô Diên cười khổ nói: “Gia thế hơn xa ta, năng lực cũng tương đối không tầm thường.”

“Đánh lôi đài với người như vậy, ngươi vừa vặn nói rõ Ngô Diên ngươi vẫn có chút cân lượng sao? Huống chi ngươi mới là huyện lệnh Long Tuyền, Tào Tễ chỉ là đốc tạo quan sở đồ sứ, hôm nay một lần nữa xoá bỏ lệnh cấm đồ sứ rồng, chẳng qua là kết thúc liên quan với một ít từ bản mạng mà thôi, không có nghiêm trọng như ngươi nghĩ.”

Thiếu niên quốc sư mi tâm có nốt ruồi đỏ nhìn cái giếng trời đó, “Tào thị đương nhiên muốn để Tào Tễ giẫm lên ngươi mà leo lên, bây giờ chỉ xem ngươi có bản lãnh hay không, trở thành chướng ngại vật của Tào Tễ ở quan trường. Ngăn không được, Viên thị còn có nguyện ý gả con gái hay không thì khó nói. Ngăn được Tào Tễ được Tào thị gửi gắm kỳ vọng cao, Viên thị nói không chừng sẽ cầu xin ngươi cưới nữ tử kia.”

Thôi Sàm liếc Ngô Diên, “Bệ hạ dùng người, thân sơ có khác là khó tránh khỏi, đối đãi con cháu của bậc công huân luôn luôn ưu đãi, nhưng xét đến cùng, cuối cùng vẫn phải xem bản lãnh thật sự của mỗi người các ngươi.”

Ngô Diên cười nói: “Nghe xong tiên sinh khuyên, tâm tình đệ tử đã tốt hơn nhiều.”

Thôi Sàm cười lạnh nói: “Tâm tình tiểu tử ngươi là tốt hơn nhiều, bản thân tiên sinh ta làm sao bây giờ?”

Ngô Diên giả câm vờ điếc, kiên quyết không mở miệng.

Thôi Sàm đột nhiên ù ù cạc cạc làm một câu, “Chuyện Nguyễn Tú con gái duy nhất của Nguyễn sư xung đột với người ngoài, ngươi có ý gì hay không?”

Ngô Diên cân nhắc chút, rất nhanh đã nói: “Nguyễn Tú tuy ra tay nặng chút, nhưng dù sao cũng là tên ngu ngốc tự xưng là phong lưu kia dây dưa trước, nàng từng có mấy lần nhắc nhở, không hợp tình, nhưng hợp lý, không bắt bẻ được gì. Huống chi lúc trước cha nàng Nguyễn Cung ra tay nặng, đánh tới trên không Ly Châu động thiên, về sau không có tu sĩ dám vượt qua quy củ, có cha thế nào thì có con gái thế đó…”

Thôi Sàm có chút không kiên nhẫn, đại khái là ghét bỏ đệ tử này quá ngu ngốc, triệt để nói một chuỗi dài, “Ngô đại nhân của ta, làm phiền ngươi đi cẩn thận điều tra một chút, vì sao tên ngu ngốc kia sẽ rảnh rỗi thoải mái đi dạo khắp nơi, lại vừa lúc đi ngang qua cửa hàng nhỏ ngõ Kỵ Long chỗ Nguyễn Tú, lại lại vừa vặn tuyệt không biết thân phận cô ta, lại lại lại ở thời khắc gia tộc mua đỉnh núi, giao hảo với Đại Ly, không biết nặng nhẹ như thế, nếu nói một hai cái trùng hợp là trùng hợp, như vậy nhiều trùng hợp như thế, ngươi không kỳ quái? Trên đời nam nhân vừa ngu vừa háo sắc là rất nhiều, nhưng một người trẻ tuổi có tư cách thay thế gia tộc lộ diện ở đây, hơn nữa tư chất tu hành của bản thân còn rất không tồi, sẽ liên tục gặp vận xui xẻo như vậy?”

Thiếu niên nói khôi hài thú vị, nhưng Ngô Diên nghe mà vẻ mặt ngưng trọng, tâm tình tuyệt không thoải mái.

Nói xong lời cuối cùng, thiếu niên lại bắt đầu hối hận, hai tay hung hăng day gò má mình, “Thực sự nói tới, ta so với tên háo sắc đó còn thảm hại hơn, nhưng ta là thật sự không gặp vận may! Ngô Diên, ngươi không bằng đem mặt vươn qua đây, để tiên sinh tát mấy cái trút giận, thế nào?”

Ngô Diên không ngốc, bày rõ là chịu đòn vô ích, “Tiên sinh, ta thấy vẫn là thôi đi.”

Thiếu niên tức giận nói: “Một ngày làm thầy cả đời là cha đó, tiểu tử ngươi tính tình giống ta, quá nửa cũng là loại khi sư diệt tổ. Đợi công việc huyện Long Tuyền đại khái xong xuôi, ngươi tranh thủ rút thời gian đi kinh thành một chuyến, theo ta… Theo ‘ta’ kia, tiếp tục thương lượng chuyện xây dựng thư viện ở Phi Vân sơn.”

Kiếm Lai [Edit]

Kiếm Lai [Edit]

Score 8
Status: Ongoing Author:
Trời đất bao lai, sự lạ không gì không có. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm, có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần, hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!Lời đồng chí sưu tầm: Đây là bản dịch thô (edit) và vì mình cũng chưa có thời gian kiểm tra nên có thể nội dung sưu tầm có những lỗi, sạn (trùng lặp nội dung, trùng chương, tên chương và nội dung chương không đồng nhất, không giống nguyên tác...vv...). Nếu bạn quá đói bi thì chích tạm, còn nếu muốn đọc tinh phẩm, vui lòng đọc bản dịch chuẩn.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset