Chương 353: Đỉnh đầu ánh trăng

Đỉnh đầu ánh trăng

Chương 353

Thiếu nữ cười nói: “Là muốn quốc sư học được lấy chân thành đối đãi người ta?”

Thôi Sàm chưa quay đầu, sắc mặt lạnh lùng nói: “Tiểu nha đầu, ta khuyên ngươi đừng nói mát, sự nhẫn nại của ta là có điểm mấu chốt. Trần Bình An hắn, ta là không làm gì được, bằng không hắn sớm đã chết một trăm lần. Về phần ngươi loại nhỏ bé chỉ có thể chạy theo tình thế này, kẻ đáng thương chết cũng không ai lập bia viếng mồ, ta bây giờ nếu thật sự muốn nghiền chết ngươi, chỉ là chuyện một cước.”

Thiếu nữ im lặng.

Thôi Sàm một tay chắp sau lưng, một tay bẻ cổ tay, “Vu Lộc so với ngươi thông minh được lòng hơn nhiều.”

Thiếu nữ không dám nói lung tung nữa.

Có thể là cả hành trình đi quá mức an ổn, vị quốc sư Đại Ly túi da thiếu niên này bên cạnh, lời nói hành động lại quá mức hoang đường, mới khiến nàng sinh ra lòng xem nhẹ mà không tự biết.

Thiếu niên ánh mắt mê mang, lẩm bẩm: “Đạo pháp cao, phật pháp xa, quy củ lớn, có thể nói căn bản lập giáo của mỗi cái, chư tử bách gia còn lại, làm sao để tranh với ba nhà này? Lại như thế nào có thể lập giáo? Chẳng lẽ thực không có một chút cơ hội nào? Thật muốn ta học Tề Tĩnh Xuân, từ trong học vấn môn hộ của lão đầu tử, cứng rắn dựa vào kiến thức học vấn đứng riêng ra? Nhưng vấn đề ở chỗ, lúc trước ta làm như vậy, thậm chí cảm thấy đã tìm đúng đường, nhưng lão đầu tử ngươi một chưởng đã đập chết ta. Ngươi rốt cuộc muốn ta thế nào? Ngươi phải nói chứ!”

Thiếu niên lại một lần nữa kìm lòng không được mặt đầy nước mắt.

Lúc này cảnh này, trong mắt thiếu nữ Tạ Tạ ở một bên, không có chút ý tứ buồn cười muốn cười nào nữa, ngược lại hận mình không phải kẻ điếc, cái gì cũng chưa nghe được.

Thiếu niên chảy nước mắt quay đầu, cười nói: “Tiểu kỹ nữ, ngươi lại nợ ta một cái mạng, nhớ kỹ, về sau phải trả hết.”

————

Khi Trần Bình An quay về lều trại da trâu bên kia, nhất thời có chút to đầu.

Đội ngũ trong nhiều ra một tấm xa lạ gương mặt.

Nàng mặc bộ váy trắng, da thịt trắng hơn tuyết, môi bầm xanh, khí chất lặng lẽ u ám, không giống người sống.

Nữ tử ngồi ở cạnh lửa trại, đang đánh cờ với Lâm Thủ Nhất. Mà vị âm thần khuôn mặt mơ hồ kia, thì ngồi xếp bằng ở một bên, nhìn chằm chằm bàn cờ thượng thế cục.

Lý Bảo Bình cũng ngồi ở một bên, tiểu cô nương lại không có giác ngộ xem đánh cờ không nói, mặc kệ là Lâm Thủ Nhất hay là nữ tử xa lạ, ai ra quân nàng cũng phải bình luận đôi chút.

Chỉ có Vu Lộc canh chiếc xe ngựa kia, chưa tới gần lửa trại bên này.

Trần Bình An có chút sững sờ, tình huống này rốt cuộc là thế nào?

Lý Hòe bước nhanh chạy đến bên người Trần Bình An, nhỏ giọng nói: “Vị tỷ tỷ này rất quang minh lỗi lạc, vừa gặp mặt đã nói thẳng mình là quỷ mị đến từ miếu Thanh nương nương đỉnh núi, bởi vì lúc còn sống thích nhất chơi cờ, hơn nữa bây giờ miếu nhỏ bên kia tụ tập một đống lớn văn nhân nhã sĩ bàn về đạo lý, uống rượu mua vui, nàng bị quậy phá buồn bực rối rắm, liền hướng dưới núi tản bộ, vừa vặn sau khi nhìn thấy Lâm Thủ Nhất ở nơi đó tính toán đi tính toán lại, liền nhịn không được muốn đánh một ván cờ. Nàng nguyện ý lấy ra một quyển sách dạy đánh cờ bản duy nhất, tặng cho Lâm Thủ Nhất, làm tạ ơn. Âm thần tiền bối sau khi đề ra nghi vấn một phen, cảm thấy vấn đề không lớn, đáp ứng nàng.”

Trần Bình An chơi cờ không có ngộ tính, hơn nữa bởi vì sợ mắc lỗi, còn thích đánh chậm, cho nên Lâm Thủ Nhất sau khi có hai vị bạn cờ Tạ Tạ cùng Vu Lộc, thì không thích tìm Trần Bình An đánh cờ nữa. Trần Bình An rõ ràng mình không có tài chơi cờ, cũng không đi nghiên cứu học tập kỹ, ngược lại là Lâm Thủ Nhất, thường xuyên ở lúc nghỉ ngơi, một mình học đánh cờ, cô quạnh như là lão tăng đắc đạo, nhìn qua là biết gia học hun đúc ra.

Trần Bình An đi đến cạnh lửa trại, chưa tới gần bàn cờ, thêm một đống củi, nhưng Lâm Thủ Nhất cho dù là đang đánh cờ cũng ngẩng đầu nhìn về phía Trần Bình An, sắc mặt thiếu niên lạnh lùng mang theo chút áy náy, dù sao âm thần theo bọn họ cùng nhau đi xa, ở sau trận sóng gió kia của nữ quỷ áo cưới, từng giải thích kỹ cho bọn họ, tất cả các lộ hương hỏa thần linh không được triều đình nhét vào gia phả núi sông, tu vi cao tới đâu, danh tiếng có tốt nữa, đều chỉ có thể bị cắt vào loại quỷ mị âm vật, so với hắn loại cô hồn dã quỷ không có chỗ dựa này cũng chẳng tốt hơn.

Trần Bình An khoát tay cười nói: “Không sao không sao, các ngươi tiếp tục.”

Nữ quỷ chơi cờ cực kỳ tập trung quên đi tất cả, hai ngón tay kẹp một quân đen, tì ở cằm, chau mày.

Rõ ràng, tài đánh cờ của nữ quỷ sẽ không quá cao, bằng không không đến mức bị Lâm Thủ Nhất vững vàng chiếm thượng phong.

Trần Bình An một mình ngồi ở nơi cách lửa trại xa hơn một chút, vụng trộm liếc âm thần bên kia, người sau mỉm cười gật đầu, ý bảo không cần lo lắng, vị nữ tử này không nhấc lên nổi sóng gió.

Trần Bình An lúc này mới hoàn toàn yên lòng.

Vị âm thần này vốn nên ở ngoài ải Dã Phu Đại Ly, sẽ chia tay với bọn họ, sau đó quay về đường cũ huyện thành Long Tuyền. Nhưng hắn lâm thời thay đổi chủ ý, nói đưa thêm một chút, không vì mệnh lệnh Dương lão đầu phân phó, chỉ vì một chút lòng riêng.

Trần Bình An không hiểu ý, thấy thái độ của âm thần cực kỳ kiên trì, liền đáp ứng.

Trần Bình An lại bắt đầu luyện tập lò kiếm.

Đợi tới sau khi thiếu niên mở mắt, phát hiện âm thần đã ngồi ở bên người, đưa lưng về phía những người cùng quỷ chơi cờ xem cờ kia, hắn cười nhìn về phía Trần Bình An.

Trần Bình An hỏi: “Có việc sao?”

Âm vật ừm một tiếng, chậm rãi nói: “Ta lập tức phải trở về, từ biệt trước với ngươi.”

Trần Bình An gật gật đầu.

Âm vật đột nhiên gọi Trần Bình An một tiếng.

Ở lúc thiếu niên đang chưa hiểu gì cả, đột nhiên mở to mắt, nhìn thấy một khuôn mặt thoáng quen thuộc, lộ ra một khuôn mặt âm thần chân thật, vội vàng vươn ngón tay, làm động tác tay chớ có lên tiếng, rất nhanh lại khôi phục dung mạo mơ hồ lắc lư cổ quái lúc trướ.,Ââm thần lấy bí thuật vang lên tiếng lòng ở hồ tâm thần của thiếu niên, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Bình An, cảm ơn ngươi nhiều năm như vậy giúp ta chiếu cố Tiểu Sán, ta rất cảm kích, ngươi còn đem con cá chạch kia tặng cho Tiểu Sán, ta thật sự là không biết báo đáp ngươi như thế nào, thật sự, nếu có thể, ta nguyện ý đem cái mạng này giao cho ngươi, nhưng ta không làm được…”

Hốc mắt Trần Bình An có chút đỏ lên, sau đó nhếch miệng cười lên.

Thiếu niên thiện tâm tự đáy lòng cảm thấy cao hứng cho Cố Sán.

Nhưng như thế nào cũng không nhịn được, bản thân hắn có chút thương tâm.

Âm thần vươn ra nắm tay, tạo thế đấm vào ngực một cái, cười nói: “Trần Bình An, ta tin tưởng ngươi, một ngày nào đó ngươi sẽ đi đến nơi cao nhất xa nhất!”

Trần Bình An không biết đáp lại như thế nào, bóng người vị âm thần này đã lặng yên trôi đi.

Một năm này, Trần Bình An mười bốn tuổi.

Thiếu niên Thôi Sàm mười lăm tuổi. Lâm Thủ Nhất mười hai tuổi, Lý Bảo Bình chín tuổi, Lý Hòe bảy tuổi. Vu Lộc mười bốn tuổi. Tạ Tạ mười ba tuổi.

Kiếm Lai [Edit]

Kiếm Lai [Edit]

Score 8
Status: Ongoing Author:
Trời đất bao lai, sự lạ không gì không có. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm, có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần, hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!Lời đồng chí sưu tầm: Đây là bản dịch thô (edit) và vì mình cũng chưa có thời gian kiểm tra nên có thể nội dung sưu tầm có những lỗi, sạn (trùng lặp nội dung, trùng chương, tên chương và nội dung chương không đồng nhất, không giống nguyên tác...vv...). Nếu bạn quá đói bi thì chích tạm, còn nếu muốn đọc tinh phẩm, vui lòng đọc bản dịch chuẩn.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset