Chương 354
Tạ Tạ trở lại bên cạnh lửa trại, Lâm Thủ Nhất và Thanh nương nương đang gần hết ván, thiếu nữ liếc ván cờ liền không có hứng thú, đưa tay tới gần lửa trại.
Trần Bình An chặt ra từng đoạn cành cây, dựng ba cái lều trại đơn sơ, tới bên cạnh Lý Bảo Bình, tiểu cô nương liền ngáp xong chạy đi ngủ. Ngoài ra, Lý Hòe và Lâm Thủ Nhất dùng chung một cái lều trại, thiếu nữ Tạ Tạ cũng có lều trại thuộc về riêng nàng, Vu Lộc thường thường ngủ ở vị trí xa phu xe ngựa kia, nửa trải nửa quấn tấm thảm là có thể đối phó một đêm.
Đương nhiên đội ngũ ở tuyệt đại bộ phận thời điểm, luôn có thể thuận lợi tìm được chỗ ở, hoặc là khách sạn lữ xá, hoặc là đạo quan chùa miếu trong núi rừng.
Từng ở một đêm mưa gió, nương đèn đuốc mơ hồ, bọn họ thật không dễ gì tìm được một hộ gia đình phú quý, chủ nhân lại là tiền nhiệm Hộ bộ Thị Lang Hoàng Đình quốc, lão nhân bảy mươi tuổi xây dựng biệt thự ẩn cư núi rừng, rất hiếu khách, nhìn thấy Lý Bảo Bình đám nhỏ đọc sách phụ cấp du học này, lão nhân rất thoải mái, cho dù biết được bọn họ đến từ Đại Ly có thể xưng là nửa địch quốc, lão Thị Lang vẫn nhiệt tình khoản đãi, đối với ăn uống, lão nhân càng tuân thủ nghiêm ngặt thánh nhân dạy bảo “Thực bất yếm tinh, quái bất yếm tế”, khiến Trần Bình An đám dế nhũi tiểu địa phương này mở rộng tầm mắt. (Thực bất yếm tinh, quái bất yêm tế: nghĩa đen là thức ăn thì không ngại tinh thế, băm cắt thì không ngại nhỏ; hiểu nôm na là kỹ tính, tỉ mỉ trong chế biến và ăn uống)
Sau đó lão nhân trải qua ở chung, tựa như đặc biệt hợp ý với tiểu cô nương Lý Bảo Bình và thiếu niên Vu Lộc, sau khi biết tiểu cô nương thích đọc du ký, chẳng những đưa tặng mấy quyển sách du ký cất chứa đã lâu, còn nhất định phải tự mình mang theo bọn họ đi một chỗ phong cảnh danh thắng, là bờ lớn của một dòng sông cực kỳ nổi tiếng ở địa phương, mặt bờ bằng phẳng như gương, bên trên có đá mài khắc cổ xưa không biết tồn tại trên đời bao nhiêu năm, thể chữ khắc ra chưa bao giờ thấy ở kinh truyện, tối nghĩa khó hiểu, trên lịch sử vô số văn nhân nhà thơ tới đây chiêm ngưỡng kỳ cảnh, khắc đá bản dập ở Hoàng Đình quốc cùng thượng quốc của nó vương triều Đại Tùy, truyền lưu cực lớn, nhưng vẫn chưa có ai nghiên cứu ra ngụ ý thật sự của những văn tự này, mọi thuyết xôn xao, chưa một cái kết luận nào có thể thuyết phục được đám đông.
Thiếu niên Thôi Sàm lúc ấy chỉ là xa xa liếc dốc đá, đã nói đó là “Lôi bộ thiên quân tự tay khắc thành, thiên đế răn dạy giao long chi từ”.
Lão nhân cười ha ha, hiển nhiên không tin. Các đời chư tử tiên hiền, dụng tâm đi nghiên cứu như vậy cũng không dám tùy tiện kết luận, một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi thuận miệng nói, Hoàng Đình quốc lão Thị Lang không để ở trong lòng, cũng là hợp tình hợp lý.
Sau khi rời khỏi phủ đệ biệt thự của lão Thị Lang, mỗi lần Trần Bình An ở vùng hoang vu dã ngoại dùng bếp đất làm đồ ăn, sẽ phát hiện ánh mắt mọi người không quá thích hợp, nhất là tiểu cô nương áo bông đỏ, còn giấu đầu lòi đuôi làm một câu: tiểu sư thúc, ngươi làm đồ ăn rất ngon, thật sự, không kém đồ ăn nhà Mã Thị Lang kia!
Lý Hòe cũng có chút mệt rã rời, đánh tiếng với Lâm Thủ Nhất đi lều trại ngủ trước hết. Lâm Thủ Nhất không buồn ngủ, tiếp tục cùng vị Thanh nương nương kia tranh thắng thua ở trên bàn cờ.
Lâm Thủ Nhất và Trần Bình An nói muốn cùng đi miếu nhỏ đỉnh núi của Thanh nương nương một chuyến, đi lấy về quyển sách dạy đánh cờ quý giá giấu trong vách tường kép của miếu nhỏ, đại khái là sợ Trần Bình An lo lắng, thiếu niên cười giải thích nói Thanh nương nương vốn định một mình tới lui một chuyến, là hắn chủ động yêu cầu đi cùng.
Trần Bình An không tiện nói thêm cái gì, chỉ bảo Lâm Thủ Nhất tự mình chú ý đường đêm.
Thiếu niên và vị quỷ mị miếu nhỏ hương khói hiến tế kia cùng nhau lên núi, Trần Bình An nhìn bóng lưng một người một quỷ, đại khái là quy củ riêng của trên núi, Thanh nương nương hai chân không chạm đất, phiêu đãng đi chậm, hơn nữa ở trước người xuất hiện một chút ánh huỳnh quang quỷ hỏa xanh lét, thắp sáng xung quanh, cộng thêm thiếu niên đọc sách thanh sam bên người, hai vị trò chuyện với nhau rất vui, cho nên một màn này, không những không khiến người ta cảm thấy kinh sợ, ngược lại có vài phần ý thơ phong lưu gọi là “Tận dụng thời gian, mượn hứng lui tới” trên quyển du ký sơn thủy kia của Lý Bảo Bình.
————
Ở sau khi thiếu nữ cảm ơn rời khỏi, thiếu niên Thôi Sàm cô đơn đứng ở trên cành cao, trong núi lớn ngẫu nhiên có tiếng cú đêm chợt vang lên, thê lương dọa người, loại chim này bị dân chúng Hoàng Đình quốc xưng là “chim Lưu Ly”, là dấu hiệu điềm xấu, thường thường liên hệ với “Báo tang” “Tin dữ”.
Một cột khói đen cuồn cuộn xuyên qua rừng cây, bay vút đến bên cạnh thiếu niên áo trắng, lơ lửng yên lặng.
Thiếu niên thu hồi suy nghĩ rối như tơ vò, mở miệng nói: “Phải đi rồi?”
Vị âm thần kia đến từ trấn nhỏ gật đầu nói: “Những lá bùa hộ mệnh kia mà Dương lão đầu ban cho, quả thật có thể phòng ngự dương khí cương phong và hồn phách tổn thương thành trì quan ải mang đến, nhưng lấy ải Dã Phu Đại Ly làm điểm cuối, qua lại một chuyến, vừa vặn dùng hết. Ta một mình hộ tống đến ngọn Hoành Sơn này của Hoàng Đình quốc, thật ra đã rất miễn cưỡng, nói không chừng đến vùng Tú Hoa giang và huyện thành Uyển Bình, sẽ bắt đầu trở lên khó chịu.”
Khuôn mặt âm thần như gợn sóng hồ nước, như đèn đuốc lay động, không ngừng biến hóa, mơ hồ không rõ, hắn cảm khái nói: “Tuy không biết Dương lão đầu làm ra vụ mua bán gì với ngươi, nhưng ta hy vọng trước khi tới thư viện kia của Đại Tùy, quốc sư đại nhân có thể trước sau vẹn toàn với bọn Trần Bình An.”
Thiếu niên áo trắng ở chỗ âm thần coi như khách khí, “Ta sẽ cố hết sức.”
Âm thần đột nhiên cười hỏi: “Quốc sư đại nhân, tin thiện ác có báo hay không?”
Thiếu niên Thôi Sàm lắc đầu nói: “Chưa bao giờ tin. Ngươi nếu là muốn khuyên ta tích đức làm việc thiện, vậy ta cũng trái lại khuyên ngươi một câu, đạo khác nhau không thể cùng mưu đồ, so với lo lắng ta có thể bảo vệ ân nhân Trần Bình An nhà ngươi hay không, còn không bằng lo lắng vợ con mình ở phương xa ngươi không chiếu cố được, có thể không bị Tiệt Giang Chân Quân Lưu Chí Mậu của hồ Thư Giản, coi là hai quân cờ tùy ý bài bố hay không.”
Âm thần thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Sức người có lúc cạn, huống chi là ta loại âm vật thiên địa căm hận này?”
Thôi Sàm cười nói: “Đại đạo không có tuyệt lộ, chẳng qua là khó dễ khác nhau. Tụ âm là quỷ, tụ dương là thần, không quan hệ với việc có phải người hay không, ngươi hôm nay cũng không phải không có cơ hội phong thần. Thử nghĩ một chút những sơn trạch tinh quái kia, đường tu hành của bọn họ, mới là thật sự nhấp nhô.”
Âm thần cười khàn khàn nói: “Quả thật như thế.”
Âm thần trầm mặc hồi lâu, lại mãi chưa có ý tứ quay về Đại Ly.
Thiếu niên Thôi Sàm hỏi: “Sao, còn có lời? Ta biết trừ báo ân, bản thân ngươi xem trọng Trần Bình An, nhưng ngươi khẳng định không rõ, ta ngay từ đầu đã xem trọng thiếu niên này, so với ai khác cũng sớm hơn một chút, chỉ là trong đó đề cập tin tức đại đạo, không tiện nói tỉ mỉ với ngươi. Ngươi chỉ cần biết, ta lúc trước tuy thân ở kinh thành Đại Ly, nhưng tầm mắt cùng quan tâm đặt ở trên người Trần Bình An, không muộn hơn Dương lão đầu, cũng không ít hơn hắn.”