Chương 359
Thiếu niên áo trắng khuôn mặt tươi cười như thường, tay phải khẽ xoay cổ tay, hai ngón tay bắt lấy châu chấu, nhẹ nhàng nắm hờ trong lòng bàn tay, hướng cổ tay áo trái nhét vào.
Một màn càng thêm ngạc nhiên xuất hiện, con châu chấu trắng hư tuyết kia nhảy nhót ở trong lòng bàn tay thiếu niên, như băng tuyết tan rã, nháy mắt biến thành một nén bạc, chỉ là nén bạc thế mà còn có thể nhúc nhích.
Giấu trong tay áo nén bạc hoặc nói là châu chấu, thiếu niên áo trắng nhìn quanh, Vu Lộc và Tạ Tạ hai vị thiếu niên thiếu nữ đến từ Lô thị vương triều này nét mặt bình thản, mà Trần Bình An đám quê mùa đến từ Ly Châu động thiên này, thì người nào cũng chấn động.
Thôi Sàm hiển nhiên không muốn nói thêm gì, quay đầu nói với Vu Lộc: “Ngươi và Tạ Tạ cô nương đi thỉnh một ít hương, để chúng ta vào miếu thành hoàng dùng, tốt nhất thuận tiện mua cái ống hương, đương nhiên đừng quên mua cái hình thức thanh lịch một chút, bằng không tiền ống hương ta cũng không trả.”
Thiếu niên cao lớn mang theo thiếu nữ ngăm đen cùng đi thỉnh hương.
Trần Bình An một lời nói toạc ra thiên cơ, “Thôi Đông Sơn, nén bạc này là tiền ngươi lúc trước mua bọc vật phẩm đó à? Nó sao lại biến thành châu chấu chạy về rồi?”
Thiếu niên áo trắng vẻ mặt vô tội, “Ta rõ ràng đã trả tiền, tiền hàng thanh toán xong, nhưng bạc tự mình mọc chân, cứ muốn chạy về tới tìm ta, ta cũng rất khó xử.”
Lý Hòe còn ngồi ở trên mặt đất, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ, chậc chậc nói: “Thật sự là thứ tốt nha, ta nếu là có nén bạc như vậy, đi khắp thiên hạ cũng không khó.”
Thiếu niên áo trắng cúi đầu cười hỏi: “Ngươi thích? Có muốn không? Tiểu gia hỏa này tên là trùng ngân (bọ bạc), không có tác dụng gì, chỉ có thú vị. Nguyên do loại tinh quái này sinh ra không thể hiểu hết, dù sao kho bạc cỡ lớn của rất nhiều vương triều, một trăm năm cũng không nhất định có thể xuất hiện một con bọ bạc, hơn nữa cho dù xuất hiện, cũng không lớn, biến ảo ra bộ dáng bạc, nhiều lắm chỉ là khối bạc vụn lớn một chút, lớn như con này trong tay áo, rất ít gặp rất ít gặp, cho nên ta mới nguyện ý mang theo trên người, hơn nữa nó không sợ nước lửa, cho dù thừa nhận lực lượng vạn quân, cũng không tổn thương chút nào, mặc kệ ngươi cắt thành mấy chục khối, chỉ cần chất đống một chỗ, nó đều có thể nhanh chóng khôi phục đầy đủ diện mạo. Lý Hòe, nếu ngươi muốn, ta có thể tặng cho ngươi?”
Lý Hòe đứng lên, nghiêm trang trả lời: “Ta chỉ có một tỷ tỷ, tên Lý Liễu, nhưng tỷ ấy tạm thời coi như là thê tử của A Lương.”
Thiếu niên áo trắng biết phong cách nói chuyện của thằng nhóc này, “Tặng không lấy hay không? Ta cũng không có ý gì đối với chị của ngươi.”
Lý Hòe hỏi: “Vậy ta về sau ăn cơm trả tiền, mang theo bọn Trần Bình An bữa nào cũng ăn ngon, nó có phải mỗi lần đều có thể tự mình chạy về hay không?”
Thôi Sàm cười tủm tỉm gật đầu, run lên tay áo, đem nén bạc đó chấn động rớt xuống cổ tay áo, đưa cho Lý Hòe.
Lý Hòe muốn tiếp nhận nén bạc, động tác thoáng tạm dừng, quay đầu nhìn về phía Trần Bình An ở bên.
Trần Bình An nói: “Ăn cơm đương nhiên phải trả tiền, không thể biến đổi biện pháp quỵt nợ. Thôi Đông Sơn thế nào, ta không quản, nhưng Lý Hòe ngươi là đệ tử của Tề tiên sinh…”
Lý Hòe lập tức đặt hai tay ở sau người, dính sát vào mông, hướng thiếu niên áo trắng lắc đầu nói: “Ài, vẫn là thôi đi.”
Trần Bình An tiếp tục nói: “Lý Hòe, ta còn chưa nói xong, nhưng bọ bạc có thể thu lại, người ta ý tốt tặng cho ngươi thứ tốt, ngươi nhận lấy trước rồi nói sau. Về phần về sau sử dụng như thế nào, vậy về sau lại dựa theo quy củ.”
Mắt Lý Hòe sáng lên, đoạt lấy nén bạc trong tay thiếu niên áo trắng, muốn nhét vào trong lòng mình, nghĩ một chút, vội vàng xoay người, đưa lưng về mọi người, mở ra cái hòm sách nhỏ, đem nén bạc ném vào bên trong.
Thiếu niên Thôi Sàm hầm hừ thu tay, bất đắc dĩ nói: “Thật sự là hàng năm đánh ưng, bị ưng mổ mắt.”
Vu Lộc đã mua được một cái ống hương gỗ Hoàng Dương chế tác hoàn mỹ, đựng đầy một ống thẻ hương, đủ mọi người nhiều lần vào miếu thắp hương.
Trừ Tạ Tạ cần trông coi xe ngựa bên đường, đoàn người còn lại đi vào miếu thành hoàng, sau khi mỗi người dâng hương xong, nhìn thấy một bộ câu đối của chủ điện.
Lâm tử khứ chích lạc đắc kiết nhiên nhất thân, phó âm ti thủy vấn tử tôn an tại; đáo đầu lai đồ lưu hạ thiên cổ mạ danh, lai địa phủ phương tri vạn sự giai hưu.
Thành hoang gia ở giữa địa vị cao, hai bên có tá lại dưới quyền (tá lại: 佐吏từ cổ, dùng để chỉ trưởng quan thuộc về địa phương), theo thứ tự xếp ra, thanh thế lớn, chỉ riêng bức tượng thần có được danh hiệu tướng quân đã nhiều tới tám tòa, phân biệt là chủ quan tám ti gồm Âm Dương ti, Tốc Báo ti, Chú Thọ ti ở bên trong. Thiếu niên Thôi Sàm còn nói miếu thành hoàng quy cách cao nhất Bảo Bình châu, cũng chỉ dừng lại ở đây, nhưng tòa thành hoàng các nào đó lớn nhất trên đời này, có được nhiều tới hai mươi tư ti, ngay cả Kiểm Bộ ti, Khu Dịch ti cùng Học Chính ti cũng có, hầu như có thể so sánh triều đình một nước nhỏ.
Lâm Thủ Nhất xem say sưa, Lý Bảo Bình trái lại hứng thú không cao, Lý Hòe lá gan nhỏ nhất, cũng chỉ dám gắt gao đi theo bên người Trần Bình An.
Cẩn thận nhìn kỹ tranh tường nổi tiếng mười tám tầng địa ngục trên tường trong chủ điện, làm người ta cảm thấy chuyến đi này không tệ, sau khi đi ra khỏi chủ điện, sau điện là một đại sảnh tương tự huyện nha xử án, thành hoàng gia ngồi ngay ngắn ở sau bàn lớn, đôi bên văn võ phán quan đứng thẳng, câu đối ngoài sảnh lại chỉ có một nửa, “Tâm thành thì linh, không cần ngươi dập đầu, mau chóng thối lui”, vế dưới lại một mảng trống trơn.
Lý Bảo Bình lần này đã có hứng thú, bắt đầu tự mình cân nhắc nội dung vế dưới, nhưng như thế nào cũng không hài lòng, cau mày, không muốn nhận thua.
Thiếu niên Thôi Sàm và Vu Lộc cũng đều đứng ở phía dưới câu đối trống.
Trần Bình An thì mang theo Lâm Thủ Nhất và Lý Hòe, ở cửa hướng trong đại sảnh nhìn xung quanh, bên trong có tượng phủ phục dập đầu, có tượng đeo gông xiềng, có tượng thì cúi đầu quỳ xuống.
Có một vị lão giả thanh sam không mang theo gia quyến, nhìn thấy hòm sách trúc xanh lục bắt mắt của đám người Lý Bảo Bình, hiểu ý cười, tới gần thiếu niên Thôi Sàm, cùng nhau ngửa đầu nhìn về phía câu đối trống, cười hỏi: “Các vị tiểu phu tử, đã nghĩ ra vế dưới hay chưa?”
Thôi Sàm ngoảnh mặt làm ngơ.
Lý Bảo Bình một khi nghiêm túc nghĩ sự tình, sẽ hết sức chuyên chú, là thật sự chưa nghe thấy.
Chỉ có Vu Lộc mỉm cười đáp: “Nghĩ đến một ít, nhưng bản thân cũng không hài lòng, thật sự là quá mức thiếu gấm chắp vải thô, không bêu xấu với lão tiên sinh.”
Lão nhân cười to sang sảng, nâng tay chỉ chỉ câu đối, “Về câu đối này, quận thành vẫn luôn truyền lưu một quy củ bất thành văn, vô luận là người hay quỷ, là tinh mị hay cổ quái, chỉ cần ai có thể đủ viết ra một vế dưới thuyết phục được mọi người, thì có thể trở thành khách quý của lão thành hoàng.”
Vu Lộc nghi hoặc hỏi: “Lão tiên sinh, như thế nào mới tính là thuyết phục mọi người?”