Chương 362
Trần Bình An nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng buông dao điêu khắc, đứng lên, đang muốn nói chuyện, Lâm Thủ Nhất đã xoay người sải bước rời đi.
Lý Hòe rón ra rón rén chuồn vào nhà, trong tay cầm lấy nén bạc nọ. Đứa nhỏ này căn bản không dám xen vào vũng nước đục này, ngồi ở mép giường bên kia, sắc mặt có chút tái nhợt.
Trần Bình An liếc thiếu niên áo trắng, một lần nữa về lại ghế.
Thôi Sàm dựa chéo vào cửa phòng, tên đầu sỏ này còn không quên đổ thêm dầu vào lửa, “Mùi vị lòng tốt trở thành lòng lang dạ thú, không dễ chịu nhỉ?”
Trần Bình An không để ý tới hắn.
Thôi Sàm nghĩ một chút, đi vào trong phòng, ngồi ở đối diện bàn Trần Bình An, một tay chống cằm, cười nhìn về phía Trần Bình An, tiếp tục lửa cháy đổ thêm dầu, “Ngươi nói Lâm Thủ Nhất sẽ đem hầu bao tư nhân của ngươi, coi là tài sản chung của đội ngũ các ngươi hay không, cho nên ngươi lần này tiêu tiền rõ ràng là vì hắn tu hành, nhưng Lâm Thủ Nhất tính tình trưởng thành sớm hơn nữa sớm có khái niệm đối với tài vật, ở sau khi cân nhắc lợi hại một phen, vẫn cảm thấy mình thiệt, cho nên mới hướng ngươi phát hỏa? Ta cảm thấy loại khả năng này là có.”
Sắc mặt Trần Bình An chưa có gì biến hóa.
Thôi Sàm cười hì hì nói: “Có phải cảm thấy ta chính là cây gậy ngoáy phân hay không?”
Thôi Sàm lẩm bẩm: “Vậy ngươi hiểu lầm ta rồi, lấy cái ví dụ, lúc trước ta vì mua một bao đồ đồng nát đó, trả nén bạc kia, nhưng bọ bạc rơi vào trong tay người xa lạ, sẽ gặp thời cơ hóa thành châu chấu, chuồn chuồn các thứ, trở về bên người chủ nhân, cho nên ngươi sẽ cho rằng ta là lấy thuật pháp lừa người khác, đúng hay không? Sai rồi, mười phần sai, người nọ chính là con bạc được ăn cả ngã về không, xem khí số của hắn, là quỷ đoản mệnh chết sớm không biết tích phúc, nếu ta cho hắn tiền tươi thóc thật làm tiền đánh bạc, mới là hại hắn, nói không chừng vài ngày tới đây sẽ chịu khổ tai họa bất ngờ, hôm nay tạm thời không có bạc đi đánh, tên phá gia chi tử này lại từ trong nhà trộm đồ ra bán vãi, ngược lại có thể khiến hắn sống lâu thêm vài ngày.”
Trần Bình An rốt cuộc mở miệng, “Bắt đầu từ lúc ngươi xuống xe, giới thiệu miếu thành hoàng, lại trôi chảy nói về khách sạn Thu Lô này, thật ra là đang đào hố cho ta nhỉ? Nhưng ta không nghĩ ra, chuyện hại người mà không lợi cho mình, làm có ý nghĩa gì?”
Thiếu niên áo trắng nghiêng đầu, hai ngón tay thay phiên gõ mặt bàn, “Từng có người tuổi lớn hơn ngươi một chút, trong tay giấu một con dấu, có khắc bốn chữ ‘Thiên hạ nghênh xuân’.”
Thiếu niên áo trắng lâm vào trầm ngâm.
Trần Bình An hỏi: “Sau đó?”
Thiếu niên áo trắng lấy lại tinh thần, day day nốt ruồi son ở mi tâm, nghĩ đến khí hậu cổ quái trên cả hành trình, càng xác định một việc. Hẳn là đúng như mình đoán, con dấu kia Tề Tĩnh Xuân tặng cho thiếu niên Triệu Diêu ý nghĩa trọng đại, chỉ tiếc mình xuất hiện, thiếu niên vừa trải qua thăm dò liền lựa chọn bo bo giữ mình, mặc kệ là vì tiền đồ của bản thân hay là an nguy gia tộc, thiếu niên đến cùng là hai tay dâng con dấu, như vậy vật con dấu ẩn chứa sẽ tự nhiên mà vậy quay về thiên địa, khó trách năm nay khí hậu cuối xuân dài như thế.
Nhưng Thôi Sàm cảm thấy sự tình lại không nên đơn giản như vậy.
Mặc kệ Tề Tĩnh Xuân còn có sự chuẩn bị ở phía sau hay không, ở dưới sự an bài của lão tú tài, hắn “Thôi Sàm này”, mệnh số đã buộc chặt cùng một chỗ với thiếu niên ngõ Nê Bình, tuy bị Trần Bình An liên lụy, làm hại hắn cũng theo đó cùng nhau tiền đồ xa vời, nhưng Thôi Sàm vẫn không muốn đã tệ rồi còn làm cho tệ hơn nữa, mà là kích phát lên tâm lý thắng bại tràn đầy, hy vọng có thể đem Trần Bình An dẫn dắt từng bước một đến trên con đường sáng kia của mình, mà không phải bị tên nhà quê chưa từng đọc sách này, đưa tới trên con đường rách nát đó của hắn hít gió Tây Bắc.
Cái này giống như hai người đang kéo co, khí lực không phải khí lực trên eo lưng cánh tay, mà là tâm lực tâm khí.
Tâm tình thiếu niên áo trắng dần dần tốt lên, so đấu tâm chí cùng tính dẻo với gã trước mắt? Thôi Sàm ta tốt xấu từng là tu sĩ đỉnh cao thành công chen thân cảnh giới thứ mười hai, càng là kỳ đàn tông sư danh chấn trung thổ thần châu, chơi cờ với một đứa nhỏ, muốn thua cũng khó nhỉ?
Mà thiếu niên giày rơm đối diện, đã hoàn toàn bỏ qua thiếu niên áo trắng.
Bởi vì Trần Bình An bắt đầu cầm lấy dao khắc cùng trâm ngọc, động thủ điêu khắc chữ thứ nhất.
Bóng đêm dần dần đậm thêm, ngõ Hành Vân Lưu Thủy kia ngoài cửa chính khách sạn Thu Lô vang lên từng đợt tiếng chân êm tai ‘bốp bốp’. Lưu phu nhân đứng một mình ngoài cửa, bên hông treo hai khối vật phẩm trang sức vàng dạng hổ phù.
Một chiếc xe ngựa đỗ ở ngoài cửa, một vị nam nhân trung niên mặc thanh sam văn sĩ đi xuống, không giận tự uy, mơ hồ lộ ra vài phần phong thái nho tướng, chỉ là nam tử lúc này vẻ mặt mỏi mệt, sau khi nhìn thấy mỹ phụ nhân lộ ra ý cười, “Để ngươi đợi lâu rồi, chúng ta đi vào nói chuyện.”
Phụ nhân vẻ mặt ôn hoà xoay người dẫn đường.
Nam tử liếc hổ phù bên hông nàng, nhíu mày nói: “Cần khẩn trương như thế?”
Phụ nhân cười lạnh nói: “Ta nơi này chỉ là khách sạn nhỏ, không thể so với biệt thự quận thủ đại nhân, hai ngày trước không phải vừa mới để người ta dỡ xuống ảnh bích thương hiệu, chỉ có thể nén giận không nói, hôm nay đầu sỏ gây nên còn mang theo một đám đông đồ tử đồ tôn, đến ở chỗ này của ta, ta cũng chỉ có thể ngoan ngoãn bịt mũi, cười lấy lòng hầu hạ các tiên sư đại gia đó. Tất cả cái này đều quy công cho quận thủ đại nhân thống trị có phương pháp…”
Nam nhân hơi tăng giọng, “Được rồi, Gia Hủy, ta biết trong lòng ngươi có oán giận, nhưng bây giờ ta cũng không tốt đến đâu, vì trận đại điển hiến tế thuỷ thần miếu này, từ rạng sáng bận mãi đến bây giờ, cổ họng cũng sắp bốc cháy rồi. Sở dĩ ngươi nghỉ ngơi một lát ở nơi này, mà không phải trực tiếp quay về quận thủ biệt thự, chính là mưu cầu lỗ tai được thanh tịnh một lát, không phải tới nghe ngươi oán giận lải nhải.”
Mỹ phụ nhân ánh mắt u oán, nhưng chung quy là hiểu đại thế biết tiến thối, rất nhanh đã thu thập tốt chút cảm xúc tiểu nữ nhân đó của mình, nói sang chuyện khác, “Ngươi lần này vì trận tế điển này, bận rộn suốt nửa năm, muốn phô trương có phô trương. Thân thể lão Thứ Sử đại nhân có bệnh nhẹ, tuy không thể đích thân tới, Biệt Giá đại nhân tâm phúc của hắn lại nể mặt xuất hiện, cộng thêm những văn hào, danh tăng cùng ẩn sĩ vang danh triều dã kia, xem như đã cho đủ mặt mũi, huống chi muốn làm nền, cũng có làm nền, trong quận chúng ta âm thầm giúp đỡ, ở nơi khác cung phụng hai vị thủy thần sông ngòi cũng đủ nhỉ?”
Nam nhân gật gật đầu, “Đạo lý là đạo lý như vậy.”
Phụ nhân nhỏ giọng hỏi: “Vậy vị đại nhân thủy thần Hàn Thực giang này của chúng ta, lần này rốt cuộc nhìn ngươi bằng ánh mắt xanh rồi? Đáp ứng trợ giúp một tay, giúp ngươi tranh vị trí Thứ Sử?”