Chương 392
Thiếu niên tức giận đến mức dậm chân, động tác mang tính thói quen này, thật ra là truyền một mạch từ lão tú tài, ngón tay hầu như muốn chỉ vào cái mũi lão nhân, “Càng quá phận hơn là, á thánh người ta tuổi không lớn hơn ngươi bao nhiêu, người ta nói không chừng còn ở lại nhân gian, còn sống thật tốt, lão nhân ngươi sao lại cứng đầu như vậy chứ, ngươi đợi chí thánh tiên sư hoặc là lễ thánh lão gia đi chửi nhau, không chừng á thánh còn có thể giúp đỡ ngươi không phải? Ngươi nhất định muốn chống đối á thánh, ta chịu phục!”
Lão tú tài lặng lẽ không lên tiếng, chỉ là nhẹ nhàng lau đi nước miếng thiếu niên phun đầy mặt hắn.
Người nhà mình đánh lôi đài, ngược lại, nếu là nhà nghèo, đóng cửa lại, cãi nhau đỏ mặt không đáng kể chút nào.
Nhưng phải biết, một vị á thánh, một vị Văn Thánh, trận “tranh ba tư” này kinh động cả nho môn, toàn bộ học cung thư viện quá mức sóng triều ngập trời. Hai đại thánh nhân, nhất là ở dưới điều kiện tiên quyết hai vị trước của văn miếu đã sớm không xuất hiện trên đời, hầu như có thể nói, liền đại biểu cho cả nho gia, cái nho gia vì một tòa hạo nhiên thiên hạ mà đặt ra quy củ. Tuy nói chưa nói tới xuất hiện dấu hiệu sụp đổ, nhưng mấy nhà hàng xóm cách vách làm người nhà, thấy mầm biết cây, quan sát vạn dặm, có thể không trộm vui sao?
Sau đó, trong nho gia, xuất hiện một lần đánh cuộc kín đáo đến cực điểm. Người thất bại, nguyện cược chịu thua, tự cầm tù ở Công Đức Lâm.
Lão tú tài đã thua, thì ở lại nơi đó chờ chết, mặc cho thần tượng của mình dựng ở văn miếu từng lần một dời nhà, cuối cùng tan xương nát thịt.
Nhưng khi tên đệ tử đắc ý nhất kia đi xa châu khác, ra sức gánh vác thiên đạo, thân tử đạo tiêu, lão tú tài vì phá vỡ lời thề, không thể không cùng toàn bộ thánh nhân, mà không đơn giản là thánh nhân nho gia, làm ra một ước định ai cũng không thể ngờ được. Dù sao lời thề thánh nhân, nếu là có thể dễ dàng đổi ý, như vậy tòa thiên địa quy củ sâm nghiêm này, chỉ sợ sớm đã hoàn toàn biến tướng rồi.
Lão tú tài chủ động vứt bỏ túi da một thân thể kia, từ bỏ rất nhiều thần thông của thánh nhân nho giáo, chỉ lấy thần hồn hành tẩu trong thiên địa.
Lão tú tài đợi thiếu niên hai tay chống nạnh, cúi đầu thở hồng hộc, hỏi: “Mắng xong chưa? Có phải nên tới ta nói lý hay không?”
Thiếu niên áo trắng sau khi dựa vào một cơn giận thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng, nhớ tới đủ loại sự tích của lão già này năm đó, Thôi Sàm liền có chút chột dạ khiếp đảm, bắt đầu không nói được một lời.
Lão tú tài giận dữ nói: “Tề Tĩnh Xuân chơi cờ là ai dạy.”
Thôi Sàm lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, “Lão tử!”
Lão nhân mặt không biểu cảm, chậm rãi nói: “Ta từng nói với tất cả các ngươi, lúc phân rõ phải trái với người ta, cho dù là cãi nhau, thậm chí là đại đạo biện luận, cũng phải tâm bình khí hòa.”
Thôi Sàm lập tức câm như hến, thấp giọng nói: “Là ta… Tề Tĩnh Xuân hắn chơi cờ không có ngộ tính, thua ta vài lần liền không chịu đánh nữa.”
Lão nhân lại hỏi, “Vậy ngươi chơi cờ là ai dạy?”
Thôi Sàm không muốn nói ra đáp án.
Lão tú tài hừ lạnh nói: “Lão tử!”
Thôi Sàm đầy bụng ủy khuất, hận nghiến răng, lão đầu tử ngươi hiểu cái gì gọi là làm gương tốt hay không?
Lão tú tài thở chậm lại, “Lúc ngươi dạy Tề Tĩnh Xuân chơi cờ, kỳ lực so sánh với ta, ai cao ai thấp?”
Thôi Sàm miễn cưỡng nói: “Ta không bằng ngươi.”
Lão nhân hỏi: “Vậy ngươi có biết Tề Tĩnh Xuân học xong chơi cờ, rất nhanh đã từng đánh thắng ta hay không?”
Thiếu niên ngạc nhiên.
Nhưng lại không nghi ngờ sự thật giả trong đoạn lời này của lão nhân.
Lão nhân lại hỏi: “Biết Tề Tĩnh Xuân âm thầm nói như thế nào với ta không? Hắn nói với ta, ‘Sư huynh là thật thích chơi cờ, lòng thắng bại lại có chút nặng, con lại không muốn lúc chơi cờ gạt người, nếu sư huynh luôn thua con, vậy hắn về sau sẽ mất đi một chuyện cao hứng sự. ’”
Thiếu niên Thôi Sàm cứng cổ nói: “Cho dù là như vậy, lại như thế nào?”
Lão nhân giận hắn không tranh bi ai hắn bất hạnh, khiển trách: “Ngươi chính là vịt chết mạnh miệng. Từ xưa tới nay biết sai cực nhanh, nhận sai cực chậm! Về phần sửa lại, hừ hừ!”
Thiếu niên Thôi Sàm cả giận nói: “Còn không phải ngươi dạy dỗ!”
Lão nhân trừng mắt nhìn hắn một cái, trầm mặc một lát, tiếc hận nói: “Sự phản bội của Mã Chiêm, so với Thôi Sàm ngươi mưu tính còn khiến Tiểu Tề thất vọng hơn nữa.”
Thôi Sàm cười nhạo nói: “Mã Chiêm loại người này, ta cũng không thèm nói hắn, chí cao mà tài hèn, nếu nói ta tốt xấu là vì cơ hội đại đạo, vì hương khói văn mạch, vậy hắn thì sao, chỉ vì sơn chủ thư viện gì đó, tương lai có hi vọng nắm giữ một tòa học cung, vì chút danh lợi hư ảo như vậy, liền vứt bỏ sự hữu nghị cùng trường, cam tâm làm quân cờ của người khác, cũng thật sự là đáng chết. Lão đầu tử, lúc trước ngươi cho Tề Tĩnh Xuân một câu lời khen tặng sắp chia tay, ‘Học bất khả dĩ dĩ. Thanh thủ chi vu lam, nhi thanh vu lam. ’ Câu này truyền lưu rộng rãi, ta là biết đến, nhưng ngươi cho Mã Chiêm cái gì?” (Ý của câu đó là việc học không thể dừng lại. Làm trò còn giỏi hơn thầy)
Lão nhân lạnh nhạt nói: “Thiên địa sinh quân tử, quân tử lý thiên địa. Đáng tiếc.”
Không biết là đáng tiếc câu này, hay là đáng tiếc Mã Chiêm con người này.
Thôi Sàm châm chọc nói: “Mã Chiêm sau khi mang theo những đứa nhỏ đó rời khỏi trấn nhỏ, ban đầu trò chuyện rất vui vẻ với một quân cờ của ta, rất thẳng thắn thành khẩn tiếp xúc, liền nhắc tới chuyện rời khỏi Ly Châu Động Thiên hay là tiếp tục lưu lại, hắn cùng Tề Tĩnh Xuân từng xuất hiện một hồi tranh chấp, Tề Tĩnh Xuân cuối cùng nói với hắn một câu rất kỳ quái, khiến Mã Chiêm có chút kinh sợ, ‘Quân tử phải khi co thì co, cũng duỗi khi duỗi. ’ Mã Chiêm tên ngu xuẩn này, ở sau khi Tề Tĩnh Xuân long trời lở đất khẳng khái chết, còn theo tư tâm, có giấc một xuân thu làm sơn chủ một thư viện, chỉ có đến lúc sắp chết mới mở mang đầu óc, cuối cùng xác định Tề Tĩnh Xuân lúc ấy ở trường tư, thật ra sớm đã biết hành vi của hắn, chỉ là trước sau không muốn vạch trần mà thôi, vẫn hy vọng Mã Chiêm hắn có thể chiếu cố thật tốt những đứa nhỏ này. Mã Chiêm thật sự là sau này mới biết, sau khi bị kéo dài có lệ hai lần, rốt cuộc biết mọi chuyện đều đã xong, hắn đời này một lần cuối cùng duy nhất, khơi dậy chút nam nhi tâm huyết như vậy, trả giá mất đi kiếp sau, làm bị thương quân cờ kia của ta, mới khiến những đứa nhỏ này có thể quay về trấn nhỏ, cuối cùng có thêm nhiều chuyện như vậy…”
Nói xong lời cuối cùng, thiếu niên áo trắng càng lúc càng uể oải.
Lão tú tài thổn thức không thôi.
Rất nhiều con người và sự tình ở Ly Châu Động Thiên, nhất là Tề Tĩnh Xuân tọa trấn sáu mươi năm gần nhất, thiên cơ bị ngăn cách càng thêm nghiêm mật, Tề Tĩnh Xuân, Dương lão đầu, cùng với một ít nhân vật phía sau màn đều âm thầm ra tay, khiến động thiên nhỏ này trở nên khó bề phân biệt, biến số rất nhiều, cho dù là lão tú tài cũng rất khó tính toán thôi diễn, không dám nói chân tướng thôi diễn ra đã nhất định là chân tướng.