Chương 395: Lại một mùa xuân nữa 2

Lại một mùa xuân nữa 2

Chương 395

Nàng khom lưng, xoa xoa đầu thiếu niên, “Trừ là Trần Bình An, còn là chủ nhân của ta.”

Thiếu niên có chút xấu hổ.

Đỉnh ngọn núi lớn, có lão nhân căm giận nói: “Được rồi, lúc trước quá vội vàng, bây giờ không vội nữa?”

Kiếm linh hít sâu một hơi, chỉ chỉ ngọn núi cao kia, “Đó là một ngọn núi cao Ngũ nhạc lớn nhất của Trung Thổ Thần Châu.”

Trần Bình An gật gật đầu.

Nàng nhìn núi cao phương xa, ánh mắt nóng rực, “Như vậy nếu núi cao ngăn trở đại đạo của ngươi, ngươi nên làm như thế nào?”

Trần Bình An nhẹ giọng nói: “Leo qua.”

Khóe miệng nàng nhếch lên, không căm tức, lại hỏi: “Nhưng khi trong tay ngươi có kiếm thì sao?”

Trần Bình An nhớ tới cảnh tượng mình cầm trong tay dao chẻ củi mở đường, hỏi: “Khai sơn mà đi?”

Nàng cười to nói: “Đúng!”

Nữ tử cao lớn sải bước về phía trước, đứng ở trước người Trần Bình An, nàng vươn ngón tay khép lại, ở trước người từ trái sang phải chậm rãi quét qua.

Một điểm sáng cực nhỏ cực nhỏ, ở vị trí ngoài cùng bên trái chợt bùng nổ.

Như mặt trời trên không.

Sau đó liên tục lan tràn hướng bên phải.

Ánh sáng chói mắt đến cực điểm nở rộ thêm mỗi một tấc, bóng người cao lớn của nữ tử liền ảm đạm trôi đi một phần.

Cuối cùng, Trần Bình An nhìn thấy phía trước lơ lửng một cây trường kiếm không vỏ, như là chờ người cầm kiếm đã ngàn vạn năm.

Ánh sáng đã tan đi.

Thiếu niên chậm rãi tiến lên, cầm chuôi trường kiếm.

Trong nháy mắt, thiếu niên giày rơm cầm trường kiếm chỉ cảm thấy long trời lở đất, toàn bộ khí phủ khiếu huyệt đều đang chấn động, xung quanh thân thể luồng khí vặn loạn, thổi khiến thiếu niên hầu như không mở được mắt.

Trần Bình An nhắm mắt, có chung tiếng lòng nói: “Đồng hành!”

Trường kiếm điên cuồng ngân vang.

Như ve mùa thu đầu cành cao nhất, hướng thiên địa lên tiếng!

Lão tú tài đứng ở trên một tảng đá lớn nơi đỉnh núi, gió núi thổi, hai tay áo phiêu đãng, bay phất phới.

Lúc này lão nhân đầu bạc đón gió đứng ở nơi cao nào còn có chút mộc mạc?

Lão tú tài nhìn về phía ngoài tám trăm dặm, một điểm hào quang chợt sáng lên đó, cho dù cách xa như vậy, vẫn khiến lão nhân cảm thấy có chút chói mắt. Lão nhân khẽ gật đầu nói: “Nhiều năm trôi qua như vậy, tuy lưỡi kiếm so với lời đồn đã cùn hơn rất nhiều, nhưng sự sắc bén ẩn chứa bên trong suy giảm không tính là nhiều. Lợi hại, thật sự lợi hại, thong dong vạn năm thời gian, ruộng bể nương dâu, còn có thể có được phân lượng tinh khí thần như thế. Nhưng mà…”

Lão tú tài rất nhanh cười nói: “Ta sẽ bằng vào núi này, cho các ngươi biết khó mà lui. Đánh nhau loại chuyện này, chung quy là có thể bớt đánh thì bớt đánh, tổn thương hòa khí.”

Ngọn núi cao dưới chân lão nhân bị hắn quan tưởng đẹp như tranh, tên tuổi lớn đến không thể lớn hơn nữa.

Trung Thổ Thần Châu bản đồ rộng nhất trong chín châu lớn, có ngọn núi lớn tên là Tuệ Sơn, thế núi mênh mông, có thể nói đội đất thông thiên, đỉnh núi có chí thánh tiên sư tự viết văn lên bia “Thiên hạ độc tôn”, có lễ thánh khắc đá “Ngũ nhạc chi tổ”, có đại đồ đệ dưới trướng đạo tổ lưu lại “Cương phong từ lai”, có thánh nhân binh gia lấy ngón tay khắc thành bốn chữ “Duy ngã vũ đương”.

Chỉ là các đời đế vương của các châu lớn tới đây phong thiện cáo thiên tế văn khắc đá, đã nhiều tới hơn một trăm tám mươi khối, thảo triện đãi giai đều có, những văn tự cùng vách đá tràn ngập huyền cơ đó từ đài Đăng Thiên của đỉnh Tuệ Sơn, hướng xuống dưới kéo dài đến giữa sườn núi, danh thắng cổ tích, hầu như tùy ý có thể thấy được.

Lão tú tài nhìn mảng kiếm quang lấp lánh nơi xa, có chút kinh ngạc, lúc trước lần đầu tiên xuất hiện ở miệng giếng cổ, từng nhìn thấy động tác cầm kiếm của Trần Bình An, thật sự là khó coi, ngay cả lão tú tài người không có nghiên cứu đối với võ học như vậy cũng không nhìn được. Nhưng giờ khắc này, nhìn thấy tư thái cầm kiếm đặt kiếm ngang trước người của thiếu niên, lão nhân chỉ có một cảm giác.

Ổn.

Tay thiếu niên cầm kiếm rất vững, lòng rất tĩnh, rất ổn định, cho nên thần hồn khí phách toàn thân càng ổn hơn.

Nữ tử cao lớn sau khi đem toàn bộ kiếm ý rót vào “lưỡi kiếm”, ngay sau đó, lấy dáng người càng thêm hư vô mờ mịt, khí tượng huyền diệu khó giải thích, trực tiếp xuất hiện ở trên cái hồ tâm hồn của thiếu niên Trần Bình An, con ngươi vàng, chân trần, khi mũi chân nàng nhẹ nhàng điểm trên mặt hồ, nổi lên từng đợt gợn sóng, vì thế thiếu niên liền vang lên một trận tiếng lòng.

Giọng ấm áp của nàng vang vọng trong nội tâm thiếu niên, “Không cần sốt ruột ra tay, thích ứng cảm giác Luyện khí sĩ cảnh giới thứ mười trước.”

“Cái gọi là kiếm thuật chiêu thức, chẳng qua là vài loại như vậy, biến không ra quá nhiều chiêu trò. Đây là chỗ khác nhau của giang hồ đời sau cùng tiên gia trên núi. Luyện khí sĩ luyện khí, dưỡng luyện hợp nhất, thai nghén ra kiếm ý có ngàn ngàn vạn, có sâu có nông, có cao có thấp. Nếu người khác là giếng nước khe nước, ngươi là hồ đầm sông ngòi, tự nhiên thắng người khác trăm lần ngàn lần.”

“Kiếm khí dài ngắn, thì quyết định bởi tình trạng khai thác khí phủ cơ thể, khí phủ mở rộng càng nhiều, tiềm lực đào móc càng sâu, người khác chỉ có một tòa phúc địa hạ đẳng, ngươi lại có được toàn bộ động thiên phúc địa, chênh lệch của hai bên cách biệt một trời một vực! Kinh mạch như đường đi, càng cứng cỏi rộng lớn, người khác là cầu độc mộc đường ruột dê, ngươi là thông thiên đại đạo, làm sao có thể giành thắng lợi với ngươi?”

Nàng nhìn quanh, sau khi nhìn thấy cảnh tượng tâm cảnh thiếu niên này, mặt đầy ý cười, nhẹ nhàng nói: “Nghe hiểu chưa?”

Thiếu niên đang gian nan thích ứng cảm giác tu vi cảnh giới thứ mười, cộng thêm luồng khí quanh thân thể vặn loạn đến cực điểm, ngay cả mắt cũng không mở ra được, càng miễn bàn mở miệng nói chuyện, cũng may nàng nói cho hắn chỉ cần trong lòng mặc niệm là được. Thiếu niên thành thành thật thật nói cho nàng, “Nghe hiểu được, nhưng không biết đi làm như thế nào.”

Nàng thế mà lại không bất ngờ chút nào, cười ha ha.

Trần Bình An không hiểu ý, tiếp tục đi cố gắng thích ứng mình Luyện khí sĩ cảnh giới thứ mười.

Loại cảm giác cổ quái đó không nói rõ được.

Tựa như người đói khát bụng vang ùng ục, đột nhiên trong bụng lấp đầy thịt cá, không lưu lại chút khe hở nào, toàn bộ khí phủ đều căng lên.

Luồng khí cơ bản nguyên ban đầu giống như là một con rồng lửa lao đi kia, lập tức từ to bằng kim chỉ, lắc mình biến hóa, như là trưởng thành to bằng cá chạch hình thể khoa trương, ở kinh mạch toàn thân bơi đi nhanh chóng mãnh liệt, đâm thẳng xuyên thủng, thông suốt, trên đường không ngừng cuốn theo khí cơ các tòa khí phủ khiếu huyệt, như quả cầu tuyết, tư thế đó, cảm giác không biến thành một con giao long danh xứng với thực sẽ không bỏ qua.

Trong cơ thể trong suốt như lưu ly, kinh lạc thân thể vươn ra như cành vàng lá ngọc.

Chân khí vô cấu, phản phác quy chân, trường thị cửu sinh.

Từng cái cách nói Lâm Thủ Nhất từng đề cập, theo thứ tự hiện lên ở trong lòng Trần Bình An.

Trên hồ tâm, nàng nhẹ nhàng nói: “Còn thiếu chút ý tứ. Kiếm tu chung quy không phải Luyện khí sĩ tầm thường.”

Sau đó nàng ngẩng đầu lên, nhìn phương xa, xuyên thấu qua tâm cảnh một phòng này của Trần Bình An, trực tiếp nhìn về phía trên tảng đá lớn đỉnh núi kia, cười hỏi: “Ngươi nói xem? Bằng không ngươi dày da mặt đưa ra tòa Tuệ Sơn này để ngăn địch, không khỏi quá mức thắng mà không thượng võ.”

Kiếm Lai [Edit]

Kiếm Lai [Edit]

Score 8
Status: Ongoing Author:
Trời đất bao lai, sự lạ không gì không có. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm, có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần, hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!Lời đồng chí sưu tầm: Đây là bản dịch thô (edit) và vì mình cũng chưa có thời gian kiểm tra nên có thể nội dung sưu tầm có những lỗi, sạn (trùng lặp nội dung, trùng chương, tên chương và nội dung chương không đồng nhất, không giống nguyên tác...vv...). Nếu bạn quá đói bi thì chích tạm, còn nếu muốn đọc tinh phẩm, vui lòng đọc bản dịch chuẩn.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset