Chương 398
Lão tú tài có chút đuối lý, rụt cổ, cố ý nhìn xung quanh.
Phần mặt nam tử phủ giáp, giọng nói trầm trầm: “Từ khi ta đảm nhiệm Tuệ Sơn chính thần tới nay, đã tròn sáu ngàn năm, đây là lần đầu tiên có người dám can đảm cầm kiếm khiêu khích Tuệ Sơn ta. Tú tài, ngươi có gì muốn giải thích không? !”
Lão tú tài vẻ mặt mờ mịt, “Nói gì vậy?”
Đối với tính nết của lão tú tài, nam nhân giáp vàng hiểu rõ, lười nói thêm cái gì, quay đầu nhìn về phía Trần Bình An bên kia, nhíu nhíu mày, “Khí tức trên người nàng rất có sâu xa, là thần thánh phương nào? Chính là nàng tự mình ra tay bổ Tuệ Sơn?”
Lão tú tài nhỏ giọng nói: “Ta khuyên ngươi đừng trêu vào cô ta, lão cô nương này tính tình không tốt lắm.”
Nam nhân giáp vàng lạnh nhạt nói: “Tính tình ta thì tốt?”
Lão tú tài trợn mắt nói: “Đúng đúng đúng, tính tình các ngươi đều không tốt, chỉ ta tính tình tốt được rồi chứ. Các ngươi đó, kẻ nào cũng không giảng đạo lý với người thích giảng đạo lý. Tức chết lão tử!”
Thần nhân giáp vàng không biết nhớ tới cái gì, không khí vốn giương cung bạt kiếm nhất thời tan thành mây khói.
Lão tú tài thở dài, “Trải qua chuyện này rồi, ta sẽ không nói nữa, dù sao có liên quan với Tiểu Tề, ngươi giơ cao đánh khẽ một lần?”
Nam nhân lặng lẽ không lên tiếng.
Lão tú tài cười ha hả nói: “Coi như ngươi ngầm thừa nhận, ài, ngươi kẻ này cái gì cũng không tệ, chỉ là da mặt mỏng chút, thích làm dáng, ngươi nói hai ta giao tình gì, năm đó chúng ta chính là cùng đi rình coi chân dung vị sơn thần nương nương kia, không ngờ nàng lúc ấy đang tắm thay quần áo, nếu không phải ta trượng nghĩa, tự lực gánh vác lửa giận ngập trời của vị nương nương kia, đạo lý thánh hiền nói ba ngày ba đêm với nàng, cuối cùng lấy lý phục người, thật không dễ gì mới khiến nàng bỏ qua chuyện cũ, bằng không cái mặt già này của ngươi để vào đâu…”
Nam nhân rầu rĩ nói: “Câm miệng!”
Lão tú tài biết được sự tình thành công rồi, không được một tấc lại muốn tiến một thước nữa, quy củ của sơn thần Tuệ Sơn, nói là khuôn vàng thước ngọc cũng không quá phận, có thể khiến tên to xác ngốc nghếch này mở một mắt nhắm một mắt, lão tú tài cảm thấy mình vẫn rất lợi hại, thân thể liền có chút lâng lâng, chỉ hướng xa xa, “Đúng rồi, nhìn thấy chưa, thiếu niên kia là quan môn đệ tử Tiểu Tề giúp ta thu, ngươi cảm thấy như thế nào? Có phải rất không tệ hay không, ha ha, ta dù sao là thích, tính tình cực kỳ giống ta năm đó, thích giảng đạo lý với người ta, thật sự giảng không thông thì lại động thủ, phong phạm động thủ, lại giống Tiểu Tề năm đó. Chậc chậc, trên người ngươi có hay không rượu?”
Ánh mắt đánh giá của nam nhân giáp vàng đảo qua ở trên thân thiếu niên, “Không phải Tề Tĩnh Xuân điên, chính là ngươi mù.”
Lão tú tài không tức giận, vui tươi hớn hở nói: “Chuyện của người đọc sách, quê mùa như các ngươi biết cái gì.”
Nam nhân giáp vàng hẳn tính là Ngũ nhạc đại thần địa vị cao nhất, thế lực lớn nhất của tòa hạo nhiên thiên hạ này, chẳng qua thực lực càng mạnh, không ý nghĩa có thể hài lòng như ý, bởi vì bọn họ loại thần linh chiến lực trác tuyệt, địa vị cao cả này, nhất là có thể dưới tình huống không chịu hương khói ảnh hưởng, ở hạo nhiên thiên hạ chịu quy củ ước thúc thường thường lại càng lớn. Lão tú tài từng có một đoạn thời gian, ở trước khi thần tượng được bày vào văn miếu, thì phụ trách quan sát năm đỉnh núi cao trong Tuệ Sơn, cái này đã có thể nói là làm quan thanh liêm rất khó, có một số thời điểm cũng có thể nói là hành động hoành tráng.
Ví dụ như một trong ba lần ra tay nổi tiếng nhất của lão tú tài, chính là lấy chữ bản mạng đem cả tòa Ngũ nhạc cỡ lớn của trung thổ trấn áp tới mức hơn phân nửa lún vào lòng đất.
Kim thân vị Ngũ nhạc chính thần cực lớn dựa vào núi kia lập tức vỡ nát, đồ đệ thứ hai của Đạo tổ vì thế rất tức giận, thiếu chút nữa đã phá vỡ màn trời, từ thiên ngoại thiên bên đó xông vào hạo nhiên thiên hạ.
Tú tài lúc ấy còn không tính là quá già, chẳng những chưa trốn về nho gia học cung, ngược lại một mình một ngựa lao thẳng lên trời, ở chỗ giao giới của hai nơi, giáp mặt giằng co với đệ tử thứ hai của Đạo tổ khí thế hùng hổ, người đọc sách vươn cổ, chỉ vào cổ mình, đến đến đến, chém vào đây này.
Một chuyến đi lên trời đó, người đọc sách rất sung sướng.
Thế này cũng có thể tính là tính tình tốt?
Nếu thật là tiên sinh tính tình tốt, có thể dạy ra Tề Tĩnh Xuân, họ Tả, Thôi Sàm đệ tử học sinh như vậy? Một kẻ có khả năng lập giáo xưng tổ, một kẻ rời khỏi con đường chính đáng, một kẻ khi sư diệt tổ.
Thần nhân giáp vàng đột nhiên hỏi: “Vì một Tề Tĩnh Xuân nhất định phải chết không thể nghi ngờ, vi phạm lời thề rời khỏi Công Đức Lâm, ngay cả căn bản đại đạo cũng từ bỏ, mưu cầu cái gì?”
Người tài làm trái quy định, quân tử làm trái lại đạo lý, đều có kết cục thê thảm ảm đạm. Ở trong đạo thống của nho gia, tự sẽ có thánh nhân phu tử dựa theo quy củ giáo huấn.
Nhưng thánh nhân trái lương tâm, kết cục thê thảm nhất.
Lão tú tài vì một gã Tề Tĩnh Xuân nhất định phải chết không thể nghi ngờ, cũng thật sự là danh xứng với thực liều một cái mạng già.
Hầu như không ai có thể lý giải.
Biết rõ đại cục đã định, lại đi tranh khí phách, không có ý nghĩa.
Cho nên vị thần nhân giáp vàng này cho dù nhìn quen núi sông biến sắc, vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng.
Lão tú tài sờ sờ đầu, vuốt tóc, mỉm cười nói: “Ta từng có hỏi, để Tề Tĩnh Xuân đi đáp. Tề Tĩnh Xuân đã cho ra đáp án của hắn, ta kẻ làm sư phụ này, đương nhiên không thể ngay cả đệ tử cũng không bằng.”
Tuệ Sơn đại thần cười lạnh nói: “Bớt những cái vòng vèo này với ta, trò giỏi hơn thầy, câu này không phải là ngươi nói sao? Đệ tử đã không cần không bằng thầy, bộ lí do này của ngươi giảng không thông.”
Lão tú tài đưa tay gõ gõ thần nhân giáp vàng, “Ngươi đó, con mọt sách. Tin hết vào sách không bằng không đọc sách, hiểu không?”
Thần nhân giáp vàng tức quá mà cười nói: “Lười nói lời thừa với ngươi, đi đây, tự mình bảo trọng đi.”
Hắn do dự một phen, “Thật sự không được, thì tới Tuệ Sơn.”
Lão tú tài xua tay nói: “Tuệ Sơn nơi đó, đi ỉa cũng như là đang khinh nhờn thánh hiền, ta không đi. Hơn nữa, hôm nay ta quả thật là mất đi cơ hội chứng đạo, không có năng lực lúc trước, nhưng muốn nói ai muốn đối phó ta, hê hê, cứ việc phóng ngựa tới đây. Đáng tiếc, nếu ta năm đó đã có sự gặp gỡ này, gặp được lão Nhị lỗ mũi trâu kia, nhất định phải ôm lấy đùi hắn chém đầu ta, không chém ta không cho hắn đi, nào sẽ ở sau chuyện sợ tới mức hai chân run bần bật.”
Thần nhân giáp vàng lắc đầu, là thật sự không có hứng thú nói chuyện, hắn không muốn lải nhải chuyện cũ năm xưa với người đọc sách này, dù sao từ lúc quen biết lão tú tài, cảm giác mỗi lần gặp kẻ này đều tất nhiên mất hứng, nhưng nhiều lần mất hứng qua đi, lại khó tránh khỏi chờ mong lần sau gặp lại.
Kỳ quái.
Lão tú tài đột nhiên hô: “Tạm đừng đi tạm đừng đi, có việc muốn nhờ. Chuyện nhỏ như đậu xanh hạt vừng thôi, ngươi đừng sợ.”