Chương 400
Lão tú tài bước ra một bước, đã tới đỉnh núi, cảm khái: “Tiểu Tề à, bao che khuyết điểm chuyện này, ngươi so với tiên sinh mạnh hơn nhiều. Ừm, Trần Bình An gã quan môn đệ tử này, tiên sinh ta rất hài lòng. Nghĩ đi nghĩ lại, ta cũng là ở Công Đức Lâm mới nghĩ thông suốt một sự kiện, ta chính là thiếu một đệ tử như vậy.”
Lão tú tài bỗng nhiên mở to mắt, “Người đâu?”
Lão tú tài gấp đến độ dậm chân, đột nhiên an tĩnh lại, cười xấu xa nói: “Ai da thật là, đệ tử này của ta tuổi còn nhỏ, ồ ồ, hình như đã mười bốn mười lăm tuổi rồi, không nhỏ nữa, bên ngoài nhiều nơi đều đã kết hôn sinh con rồi…”
Nơi nào đó của bầu trời, nữ tử mỉm cười nói: “Hai lần.”
Lão tú tài làm bộ làm tịch nghiêng đầu vểnh tai, “Gì, nói gì? Ta nghe không hiểu, ta người này chẳng những nghễnh ngãng, mồm miệng còn không rõ ràng lắm, nói chuyện luôn làm người ta hiểu lầm…”
Khó trách từng có thể dạy ra Thôi Sàm đại đồ đệ như vậy.
Chỉ là ở sau khi thanh âm biến mất, lão nhân quay đầu nhìn phía tảng đá lớn nào đó, bên trên có khắc bốn chữ to “đến thẳng thiên đình”.
Lão nhân thu hồi tầm mắt, nhìn về phía dưới núi, “Ta vẫn muốn nhìn ngắm non sông tươi đẹp, một ngàn năm quá ngắn, một vạn năm không dài.”
————
Khi Trần Bình An tỉnh lại, phát hiện mình lại ngồi ở trên lan can cây cầu hình vòm màu vàng kia, cầu hình vòm vẫn dài giống lần trước, không thấy đầu, không thấy đuôi, xung quanh tất cả đều là biển mây cuồn cuộn, làm người ta mờ mịt thất thố.
Không thể tưởng tượng một khi trượt chân ngã xuống, sẽ là kết cục như thế nào, có thể tan xương nát thịt hay không? Có thể rơi mãi đến vực sâu vô tận hay không? Có thể bởi vì cách mặt đất quá mức xa xôi, nếu có thể không chết vì đói bụng, thiếu niên vốn mười bốn tuổi ở lúc ngã chết, có thể đã mười lăm tuổi rồi hay không?
Trần Bình An thật ra từ trước tới giờ hay nghĩ một số chuyện cổ quái.
Chẳng qua bởi vì chưa từng đọc sách, tỏ ra cực kỳ quê mùa mà thôi.
Nữ tử áo trắng sóng vai mà ngồi với Trần Bình An, dịu dàng nói: “Nơi này từng là một chỗ chiến trường, lúc đại chiến hạ màn, đánh tới mức chỉ còn lại có cây cầu hình vòm này. Ngươi xem nơi đó, trước kia có một tòa Đông Thiên Môn sừng sững ở bên đó, rất lớn, gã lúc ấy phụ trách thủ vệ ở nơi đó, là hán tử háo sắc, trên thân treo một bộ bảo giáp màu bạc trên danh nghĩa là ‘Đại Sương’ (chữ Sương ở đây là sương trắng, sương giá), con người thật ra không tệ, chính là mồm mép bẩn chút. Chủ nhân đời đầu tiên của ta, đánh một trận với người lãnh đạo trực tiếp của hắn, thắng, lúc ấy người sau có mấy trợ thủ ở xa xa xem cuộc chiến, nhưng đánh tới mức mọi người đều không dám lộ mặt giúp đỡ.”
Trần Bình An theo ngón tay nàng, nhìn thấy một chỗ trống rỗng, ngẫu nhiên có hào quang sặc sỡ chợt lóe rồi biến mất.
Nàng nhẹ nhàng nói: “Hôm nay cái gì cũng không còn nữa.”
Trần Bình An cảm có chút hướng tới, cảm khái nói: “Như vậy a.”
Nàng nhẹ nhàng đong đưa hai chân, hai tay chống ở trên lan can, cười nói: “Tu đạo tu hành, vất vả xây dựng cầu trường sinh, chính là tu vì một cái ‘lưu lại’, không cần biến thành một hạt bụi trong dòng sông thời gian, cho nên mỗi người đều thích tự xưng ngược dòng mà lên.”
Trần Bình An ừ một tiếng, câu này vẫn nghe không hiểu, sống thật tốt đẹp mà, ai không thích.
Nàng quay đầu cười hỏi: “Đi đường xa như vậy, có mệt không?”
Trần Bình An nghiêm túc suy nghĩ, “Mệt thật ra không mệt, so với lúc còn nhỏ vào núi hái thuốc đốt than, thật ra còn thoải mái hơn một chút. Chỉ là gặp được người và sự tình quá mức kỳ kỳ quái quái, luôn ngủ không được ngon.”
Trần Bình An quay đầu cười vui vẻ, nói: “Nhưng một giấc ngủ vừa rồi lại rất ngon. Trước kia ở trấn nhỏ tuy nghèo, nhưng mỗi ngày cắm đầu là có thể ngủ, hôm nay cùng nhau đi xa với bọn Bảo Bình, lại không dám như vậy, sợ hãi xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.”
Nàng tiếp tục hỏi: “Không có lời oán than?”
Trần Bình An nghĩ một chút, học thần tiên tỷ tỷ bên cạnh, hai tay chống lan can, đong đưa hai chân, nhìn phương xa, nhẹ nhàng nói: “Có chứ, ví dụ như một nữ hài tử tên là Chu Lộc, sao có thể không thiện lương như vậy. Một nữ quỷ mặc áo cưới, đơn giản là cảm thấy nam nhân mình yêu không thích nàng, liền hại chết rất nhiều thư sinh qua đường, nếu lúc ấy không phải bọn Bảo Bình ở bên người, ta đã sớm dùng một luồng kiếm khí giết chết cô ta rồi.”
“Chuyện khác, khó mà nói là oán than đi, không nói tới, nhưng vẫn sẽ có chút phiền lòng, ví dụ như Lý Hòe đọc sách mãi không chăm chỉ, khuyên như thế nào cũng không nghe, thật không biết lúc trước Tề tiên sinh làm sao có thể nhịn được không đánh hắn. Còn có ăn xong sơn trân hải vị ngon lành, những kẻ này liền ai cũng không thích ăn đồ ăn ta nấu, ta thật ra rất buồn bực, dầu muối rất đắt mà, còn có ta đi bờ sông câu cá, lại không thể chọn thời điểm, thường xuyên câu không được mấy con, mỗi lần trở về nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của bọn họ, ta sẽ đặc biệt ủy khuất, nếu không phải muốn không chậm trễ lộ trình du học của bọn họ, cho ta một hai ngày thời gian đi làm cái ổ, canh đêm câu cho hẳn hoi, cá lớn bao nhiêu ta cũng có thể câu lên.”
“Gần đây, chính là lần đó Lâm Thủ Nhất tức giận, thật ra ta rất chột dạ, tuy nói chủ yếu là vì hắn tu hành cho tốt, nhưng ta là có tư tâm, bởi vì có người nói cho ta biết cầu trường sinh gãy rồi, đời này có khả năng không thể tu hành, nhưng ta không muốn cứ như vậy mà bỏ cuộc, thứ nhất là từng đáp ứng thần tiên tỷ tỷ ngươi về sau muốn trở thành tiên nhân bay tới bay lui, thứ hai là bản thân ta cũng rất hâm mộ bọn A Lương, tựa như Lý Hòe nói, giẫm một thanh kiếm, ‘Vù vù vù’ bay tới bay lui, muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, ngầu bao nhiêu uy phong bao nhiêu, ta đương nhiên muốn a.”
Nữ tử cao lớn yên lặng nghe xong tâm sự của thiếu niên, trêu ghẹo nói: “U, ngươi cũng biết suy xét sự tình thay mình nha.”
Thiếu niên nheo mắt cố gắng nhìn phương xa, cười nói: “Đương nhiên, sau khi cha mẹ ta qua đời, ta vẫn luôn suy xét cho mình, muốn suy xét cho người khác cũng rất khó. Thật ra là sau khi gặp được các ngươi, ta mới biến thành như vậy, đánh nhau với người ta, mua ngọn núi cùng cửa hàng, đọc sách biết chữ này, làm hòm sách này, đi cọc luyện quyền này, trả tiền mua sách này, chọn lựa tuyến đường này, mài đao mua ngựa này, mỗi ngày đều rất bận rộn, nhưng ta không hối hận, ta rất vui vẻ!”
Trần Bình An lẩm bẩm: “Chỉ là có chút nhớ bọn họ, không biết bọn họ sống có tốt không.”
Nàng cũng cảm khái câu nói kia thiếu niên từng nói, “Như vậy à.”
Trần Bình An đột nhiên quay đầu thấp giọng nói: “Thần tiên tỷ tỷ, ta bây giờ có tiền, rất có tiền!”
Nàng bật cười.
Chỉ là nhớ lại năm tháng trưởng thành của thiếu niên, liền rất nhanh thoải mái lại.
Chỉ là ba mươi Tết nhất định phải dán câu đối xuân, chuyện nhỏ xíu như vậy, có thể khiến thiếu niên lảm nhảm nhắc tới nhiều năm như vậy, như vậy có tiền, đương nhiên là chuyện rất vui vẻ.