Chương 412: Tại thư viện

Tại thư viện

Chương 412

Đây là lần thứ hai Vu Lộc và Tạ Tạ hôm nay đối mặt nhìn nhau.

“Hai tên không biết tốt xấu, rác rưởi đáng thương không biết trời cao đất rộng!”

Thôi Sàm vô duyên vô cớ giận tím mặt, sắc mặt âm trầm như nước, sải bước về phía trước, hướng vào mặt Vu Lộc dùng sức đấm một cú, “Một kẻ đã trở thành tù phạm, thái tử rách nát thiếu chút nữa phải khắc chữ ở trên mặt, biết Đại Ly ta giết hoàng đế, hoàng tử có bao nhiêu không? Còn thử, ngươi tên vô liêm sỉ này hôm nay ngay cả dòng họ cũng phản bội tổ tông, có tư cách này sao? !”

Vu Lộc không kịp trở tay, hoàn toàn chịu một cú đấm, không dám có bất cứ động tác đánh trả nào, chỉ là có chút ngây dại.

Thôi Sàm xoay người, đi về phía thiếu nữ ngăm đen, hướng nàng cho một cái tát, “Một tên tiểu kỹ nữ sơn môn cũng để người ta đập nát, biết lục địa thần tiên ta tự tay xử lý có mấy tên không?”

Thiếu nữ trời sanh tính kiêu ngạo theo bản năng vươn tay, bắt lấy cổ tay thiếu niên áo trắng, không cho bàn tay của hắn đánh vào trên gương mặt mình, nhưng nàng ngay sau đó liền cảm thấy hối hận, quả nhiên, cả người Thôi Sàm đều tản mát ra khí tức khủng bố dữ tợn, gắt gao nhìn thẳng thiếu nữ, nàng sợ tới mức lập tức buông tay, Thôi Sàm cúi đầu nhìn cổ tay đỏ bừng hơi sưng lên, hung hăng tát một cái ở trên mặt thiếu nữ, tàn khốc nói: “Hai người các ngươi cũng dám khinh thường Trần Bình An? Hắn là tiên sinh của Thôi Sàm ta!”

Thôi Sàm liên tiếp tát bốn năm cái ở trên mặt thiếu nữ.

Thiếu nữ thậm chí không dám dựa vào tu vi Luyện khí sĩ để tản đi lực, rất nhanh đã bị đánh cho gò má sưng đỏ, khóe miệng chảy ra tơ máu.

Thôi Sàm đầy người sát khí tựa như đánh còn chưa hết giận, liền muốn tìm chút vật nào đó làm hung khí. Ngay lúc này, hắn quay đầu trông thấy một cái ng quen thuộc bước nhanh chạy tới, Thôi Sàm nhất thời ngẩn ra ở tại chỗ.

Vị khách không mời mà đến kia vừa hô lên một chữ, “Ăn…”

Kết quả nhìn thấy một màn Thôi Sàm động thủ đánh người này, người kia vội nuốt xuống chữ “cơm” kia, bắt đầu chạy như điên, đánh về phía Thôi Sàm.

Luồng khí thế kia trên người thiếu niên, chỉ sợ càng giống sát khí hơn.

Dọa Thôi Sàm không nói hai lời, vừa lăn vừa bò nhào lộn qua lan can của đình nghỉ mát, chạy về phía giếng nước cũ bên kia, vừa kêu vừa quay đầu hô: “Trần Bình An, ngươi làm gì? ! Ta dạy dỗ nha hoàn người hầu nhà mình, chuyện liên quan ngươi cái rắm… Ài, có chuyện từ từ nói, ta nhận sai còn không được sao? Chúng ta đều dừng lại, từ từ thảo luận đạo lý, được không?”

Trần Bình An sau khi chạy vào đình nghỉ mát, mũi chân khẽ điểm, nhảy lên cao cao, thân hình như chim tước nhanh chóng vượt qua lan can, đáp ở ngoài đình nghỉ mát, tiếp tục chạy về phía Thôi Sàm.

Trong lòng Thôi Sàm biết khó thoát khỏi một kiếp, dứt khoát đã trót thì cho trét, đứng ở trên miệng giếng nước cũ, bi thương run giọng nói: “Trần Bình An, ngươi nếu hôm nay thật muốn đánh chết ta, ta nhảy giếng tự sát cho xong! Tin hay không tùy ngươi!”

Trần Bình An tiếp tục lao về phía trước.

Thôi Sàm muốn nhảy vào giếng nước, Trần Bình An nhíu nhíu mày, đột nhiên dừng thân hình.

Thôi Sàm bước ra một chân, ở lúc chỉ mành treo chuông, thật không dễ gì mới thu hồi chân, thân hình lảo đảo, ngàn cân treo sợi tóc.

Lấy thể trạng của hắn hôm nay, sau khi ngã vào đáy giếng, bởi vì phía dưới còn có kiếm khí còn sót lại, cho dù không chết đông chết đuối, để Trần Bình An cứu lên, chỉ sợ cũng bị thương tới căn bản, mất hơn nửa cái mạng.

Bởi vậy có thể thấy được, thiếu niên Thôi Sàm là thật sự sợ Trần Bình An.

Trần Bình An nhìn kỹ Thôi Sàm, thật lâu sau mới nói: “Ăn cơm.”

Thôi Sàm thật cẩn thận nhảy xuống miệng giếng, vẫn không dám tiến lên, đứng ở tại chỗ bi phẫn giải thích: “Ta vừa rồi là xả giận cho ngươi, hai người bọn họ từ trong lòng đã khinh thường ngươi, ta bênh vực kẻ yếu, muốn bọn họ về sau đối với ngươi khách khí một chút, cũng sai? Ngươi thế này gọi là tốt bụng lại bị coi là lòng lang dạ thú!”

Trần Bình An cười lạnh nói: “Ngươi bớt lấy ta làm ngụy trang lấy cớ, ngươi chính là chó không đổi được tính ăn cứt!”

Sau khi nói xong, Trần Bình An xoay người rời đi, khi vòng qua đình nghỉ mát, đối với đôi thiếu niên thiếu nữ kia, giọng điệu đã hòa hoãn hơn rất nhiều, “Lâm Thủ Nhất bọn họ đã đánh xong một ván cờ, ăn cơm.”

Thôi Sàm không giận mà cười xa xa đi theo phía sau Trần Bình An, chạy xiêu xiêu vẹo vẹo, hai tay áo bay tới bay lui, tỏ ra rất là chân chó, “Không hổ là tiên sinh nhà ta, so với hai tên ngu xuẩn kia thật sự là thông minh hơn quá nhiều quá nhiều.”

Qua đình nghỉ mát, Thôi Sàm đối mặt hai người, lập tức thay một sắc mặt, khiển trách: “Thất thần làm gì? Ăn cơm!”

Vu Lộc mỉm cười như thường, đi ra khỏi đình nghỉ mát, sau khi đi xuống bậc thang, xoay người hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

Hốc mắt Tạ Tạ ươn ướt, lắc đầu.

Thiếu niên cao lớn chỉ chỉ khóe miệng mình, cô gái sau khi lấy lại tinh thần, quay đầu đi, đem vết máu khóe miệng lau sạch sẽ.

————

Đoàn người sau khi ăn bữa sáng phong phú khách sạn Thu Lô chuẩn bị, Lý Hòe ăn tới mức bụng tròn xoe, thằng nhóc không tim không phổi này hoàn toàn chưa ý thức được bầu không khí quỷ dị. trên bàn cơm

Lão tú tài hướng Trần Bình An cười nói: “Đi, dẫn ngươi đi dạo tiệm sách của tòa quận thành một chút, chúng ta tùy tiện tán gẫu, nếu có thể, mời ta uống rượu.”

Lão tú tài nhìn phía tiểu cô nương nóng lòng muốn thử, cười nói: “Cùng nhau?”

Tiểu cô nương dùng sức gật đầu, “Ta trở về đeo hòm sách nhỏ!”

Lâm Thủ Nhất ở lại khách sạn, tiếp tục lấy bí pháp《 Vân Thượng Lang Lang Thư 》 ghi lại, tu tập thổ nạp. Lý Hòe là thật sự lười động đậy, không có ham muốn đi dạo phố, chỉ là dặn dò Trần Bình An nhất định phải mang đồ ăn ngon về cho hắn. Thôi Sàm nói mình có chút việc riêng, muốn đi tìm chủ khách sạn, xem có thể giá rẻ hơn chút hay không. Vu Lộc và Tạ Tạ đều tự về phòng.

Cuối cùng chính là một già một lớn một nhỏ, chỉ có ba người rời khỏi khách sạn Thu Lô, đi qua ngõ Mây Trôi Nước Chảy kia, ở dưới sự dẫn dắt của lão tú tài đi tìm tiệm sách.

Tiểu cô nương luôn khoe khoang hòm sách của mình với lão nhân, chạy vòng quanh lão nhân, hỏi hòm sách nhỏ của nàng có đẹp không, lão nhân đương nhiên nói đẹp đẹp đẹp.

Trần Bình An ấp ủ thật lâu, rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Văn Thánh lão gia, ngươi có giận ta hay không?”

Lão nhân cũng sắp đem hòm sách nhỏ của Lý Bảo Bình khen nở ra đóa hoa rồi, sau khi nghe vậy cười nói: “Ngươi là nói chuyện từ chối làm quan môn đệ tử ta sao? Không có không có, ta không tức giận, thất vọng là có một chút, nhưng quay đầu ngẫm lại, như vậy ngược lại rất tốt. Ước nguyện ban đầu của Tề Tĩnh Xuân, cùng với sau khi A Lương đi theo, không phải nhất định phải cho Trần Bình An ngươi cái gì, cùng với ta lần trước vụng trộm lấy đi ngọc trâm của ngươi, nói đến cùng…”

Nói tới đây, lão nhân làm một tư thế bàn tay quét ngang, “Là vì khiến Trần Bình An ngươi, chỉ là Trần Bình An mà thôi. Không có quá nhiều liên lụy, ngươi chính là thiếu niên trong ngõ Nê Bình của Ly Châu Động Thiên, họ Trần tên Bình An, sau đó mang theo bọn Lý Bảo Bình đi xa cầu học, chỉ đơn giản như vậy.”

Kiếm Lai [Edit]

Kiếm Lai [Edit]

Score 8
Status: Ongoing Author:
Trời đất bao lai, sự lạ không gì không có. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm, có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần, hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!Lời đồng chí sưu tầm: Đây là bản dịch thô (edit) và vì mình cũng chưa có thời gian kiểm tra nên có thể nội dung sưu tầm có những lỗi, sạn (trùng lặp nội dung, trùng chương, tên chương và nội dung chương không đồng nhất, không giống nguyên tác...vv...). Nếu bạn quá đói bi thì chích tạm, còn nếu muốn đọc tinh phẩm, vui lòng đọc bản dịch chuẩn.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset