Chương 419
Thôi Sàm không để ý tới thủy thần Hàn Thực giang nghi hoặc, một ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, nói: “Kế tiếp, không phải sắp thu hoạch vụ thu sao, phủ đệ Đại Thủy các ngươi dựa theo những biện pháp cũ quen tay hay việc, khiến quận này toát ra một sự cố, làm chút việc thê thảm dân chúng lầm than, ở thời điểm sắp dân oán sôi trào, cho Lưu Gia Hủy một cơ hội, chuyển lời cho Ngụy Lễ, cứ nói ngươi vị thuỷ thần lão gia này đáp ứng giúp hắn dẹp yên những tình trạng đó, ừm, Ngụy Lễ khẳng định sẽ sinh ra lòng nghi ngờ, không sao, ngươi cứ giả bộ đòi tiền hắn, muốn hắn đi đòi bức hoành từ Lễ bộ. Bởi vậy, hắn cho dù vẫn như cũ ôm lòng nghi vấn lo lắng, vì dân chúng trong lãnh thổ, vẫn sẽ nơm nớp lo sợ gật đầu đáp ứng, sau đó mãi cho đến đại quân Đại Ly sắp nam hạ, ngươi liền luôn đùa bỡn Ngụy Lễ như vậy, đợi Đại Ly binh đến dưới thành, ở thời khắc mấu chốt Ngụy Lễ ôm ý chí phải chết, muốn tử thủ quận thành, ngươi liền có thể thả ra tin tức, cứ nói Ngụy Lễ cấu kết phủ đệ Đại Thủy các ngươi, cố ý vì danh vọng danh tiếng, mới từng bước một đi tới hôm nay địa vị cao này. Đến lúc đó ta ngược lại muốn xem một tòa quận thành gần hai mươi vạn dân chúng, có mấy kẻ không lớn tiếng mắng Ngụy Lễ hắn không bằng heo chó, bên cạnh có mấy người thân cận còn dám tin tưởng hắn.”
Nam tử áo bào xanh cẩn thận hỏi: “Đây là?”
Thôi Sàm trừng mắt nói: “Thế này còn nhìn không ra? Ta là muốn Ngụy Lễ sống không bằng chết. Không phải ta nói ngươi, ngươi so với Lưu Gia Hủy thật không thông minh hơn đến đâu.”
Đường đường thủy thần Hàn Thực giang, giống như đứa bé học vỡ lòng, khiêm tốn thỉnh giáo nói: “Khẩn cầu quốc sư đại nhân chỉ điểm.”
Thôi Sàm lười biếng rúc ở trong ghế dựa, “Người đọc sách thật sự, biết bọn họ không chịu nổi nhất cái gì không? Không phải làm quan, lại đụng phải một gã hôn quân khốn kiếp, không thể không vì xã tắc thương sinh bênh vực lẽ phải, không sợ chết can gián quân vương, sau đó bị ‘Xoẹt’ một cái chém đầu, bởi vì như vậy là không xấu hổ với lương tri, nói không chừng còn có thể lưu danh sử sách. Thậm chí không phải núi sông tan vỡ, lại không có cách nào ngăn cơn sóng dữ, trơ mắt nhìn nước nhà cũng không còn, bởi vì cho dù như vậy, cũng có thể trốn thiền tránh đời, hoặc là có thể quốc gia bất hạnh là may mắn của thi gia, viết mấy bài thơ bi phẫn. Chuyện thật sự không thể tiếp nhận, là…”
Vị thiếu niên áo trắng này lắc lắc đầu, “Là Ngụy Lễ người đọc sách thật sự này, thân là môn sinh nho gia, vì một cái gọi là thiên hạ thái bình, dứt khoát nhập thế, ở quan trường bò lê bò toài, vết thương chồng chất, nhưng đến cuối cùng, hắn đối với thế giới này trả giá tâm huyết lớn nhất, thiện ý nhiều nhất, nhưng đạt được lại không phải thiện ý ngang nhau, thậm chí ngược lại sẽ là ác ý ập vào mặt, thứ hắn thật sự muốn, một chút, một chút xíu thôi cũng không đạt được, chúng bạn xa lánh không nói, nhìn như hắn cô phụ dân chúng quốc gia không nói, trên thực tế mọi người cũng đều cô phụ hắn. Ừm, ta chính là muốn để Ngụy Lễ nếm thử tư vị này.”
Nam tử áo bào xanh cảm khái nói: “Đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một phen, quả thật sống không bằng chết.”
Hắn rất nhanh nhớ lại phụ nhân dụng tình thâm hậu kia, thổn thức nói: “Giả sử Ngụy Lễ biết tin tức căn phòng bí mật hôm nay, hắn nhất định hy vọng Lưu Gia Hủy hôm nay đáp ứng tự tay giết hắn.”
Thôi Sàm đưa tay bao phủ chén trà, mặt không biểu cảm nói: “Ở sau khi Ngụy Lễ hoàn toàn tuyệt vọng, ở một thời cơ thích hợp, ta sẽ để hắn biết, bởi vì lúc đó Lưu Gia Hủy sẽ lựa chọn ‘tự sát’, viết một phong di thư, từ đầu tới cuối nói cho hắn toàn bộ chân tướng, nói nàng thật ra là thượng khách của đại thủy phủ, là tình báo của Đại Ly, nói nàng rất áy náy, nói nàng rất có lỗi với Ngụy Lễ hắn, cuối cùng… Đại khái còn có thể nói nàng rất yêu Ngụy Lễ hắn.”
Nam tử áo bào xanh ở giờ khắc này, thân là sơn thủy chính thần, thế mà hầu như dựng tóc gáy, trong lòng toát ra khí lạnh.
“Ngụy Lễ là hạt giống tốt, nói không chừng tương lai chính là một trong những môn sinh đắc ý của ta, cho nên ngươi đừng chỉ có chế giễu, đến lúc đó hắn nếu thực quyết tâm tự sát, ngươi nhất định phải ngăn lại.”
Thôi Sàm cười đứng lên, quay đầu nhìn về phía thủy thần Hàn Thực giang sắc mặt cứng ngắc, trêu ghẹo: “Sau đó ngươi sợ cái cái gì, ngươi có người cha tốt.”
Sau khi nghe được câu này, nam tử áo bào xanh tâm tình phức tạp đến cực điểm.
Thôi Sàm kiễng gót chân, đưa tay vỗ vỗ bờ vai hắn, mỉm cười “an ủi” nói: “Ngươi ở sâu trong nội tâm, là có sát khí, ngươi có thể không tự mình hiểu được, nhưng không sao, ngươi và cha ngươi đối với Thôi Sàm ta mà nói, chính là con kiến lớn một chút, các ngươi thăng trầm, thù hận kính ý, khi ta tâm tình tốt, sẽ chiếu cố một chút, giúp đỡ trấn an một chút, khi tâm tình không tốt, phải biết rằng thượng cổ Thục Quốc, có một loại giao long hiếm thấy, trời sanh tính thích ăn đồng loại, ta liền…”
Ánh mắt thiếu niên tuấn mỹ không chút dấu hiệu xuất hiện một mảng màu vàng quỷ quyệt dựng đứng trong con ngươi, hắn dùng giọng cực kỳ nhỏ, vẻ mặt ngây thơ vô cùng bổ sung câu dưới: “Ăn luôn các ngươi.”
Nam tử áo bào xanh không chút nhúc nhích, nhưng yết hầu khẽ nhúc nhích, lần này là thật sự ướt đẫm mồ hôi.
Gót chân kiễng lên của Thôi Sàm một lần nữa trở xuống mặt đất, cười nói: “Xem đem ngươi dọa kìa. Về đại thủy phủ của ngươi, về sau ngươi giống với Ngụy Lễ, đều là thượng khách, tân quý hạng nhất của Đại Ly chúng ta, đừng sợ nha.”
Nam tử áo bào xanh đánh chết cũng chưa dời bước, cũng không nói chuyện gì, chỉ hạ quyết tâm đứng ở tại chỗ.
Lúc trước Lưu Gia Hủy bị người kia thưởng cho một câu “Xem đem ngươi dọa kia”, kết quả nhìn như có kinh hãi nhưng không nguy hiểm, thật ra thì sao?
Vậy mình bây giờ nghe một câu như vậy, “Xem đem ngươi dọa kìa”, chẳng qua là khác nhau một chữ mà thôi, có gì khác nhau chứ? (Tiều bả nhĩ hách đích – Khán bả nhĩ hách đích)
Thôi Sàm ra vẻ giật mình, áy náy nói: “Ngươi lần này là thật sự nghĩ nhiều rồi.”
Nam tử áo bào xanh chỉ nâng lên cánh tay, lau đi mồ hôi lạnh ở trán.
Thôi Sàm nghĩ một chút, xoay người đi cầm lên chén trà, uống xong một chút nước trà cuối cùng, suy tư một lát, buông chén trà xuống, nhẹ nhàng nói: “Ngươi về sau nếu ở dưới sự trợ giúp của ta và cha ngươi, nếu tương lai có thể thành công ăn hết ‘nửa kia’, cùng quốc tộ Đại Ly gắt gao buộc chặt với nhau, tin tưởng ngươi là có thể hoàn toàn yên tâm. Ngươi hẳn là cũng rõ, ở trên việc này hầu như so với đại đạo còn lớn hơn, cha ngươi ngược lại không có ưu thế trời ban bằng ngươi, ta cũng tương tự, đến lúc đó ngươi mới có tư cách thật sự ngồi ngang hàng với ta.”
Nam tử áo bào xanh ngây ra tại chỗ, sau đó cúi đầu ôm quyền, ánh mắt nóng rực, không nói được một lời nào, bởi vì tất cả đều ở trong sự ‘không lời’.
Thôi Sàm phất tay đuổi người, “Cút đi.”
Nam tử áo bào xanh như được đại xá, còn có chút mừng rỡ, cả người hóa thân một mảng hơi nước màu xanh nhạt, gào thét rời đi.
Thôi Sàm chắp hai tay sau lưng, nhắm mắt lại, ở trong căn phòng bí mật rộng rãi hào hoa xa xỉ, đi qua đi lại từng vòng một.
Cuối cùng Thôi Sàm ngẩng đầu, tầm mắt thẳng như kẻ chỉ nhìn về phía một bức tường, giống như muốn nhìn tới nơi rất xa, “Lão già, cuối cùng đi rồi.”
Thôi Sàm nheo mắt cười lên, bước ra khỏi căn phòng bí mật.