Chương 431
Theo Thôi Sàm tầm mắt, Trần Bình An nhìn thấy một tòa lầu các siêu quần xuất chúng cao ngất ở trong thành, xung quanh phong vân đen tối, ở trong chỗ mây đen rất cao, mơ hồ sáng lên từng đạo điện quang, khác nhau rất lớn so với phong cảnh sáng sủa nơi khác, như là chỉ có ở khu vực nhỏ bé này chuẩn bị có mưa vậy.
Thôi Sàm quay đầu cười nói: “Tiên sinh, chúng ta nhất định phải tham gia náo nhiệt này! Trước tiên nói rõ, nếu tiên sinh không muốn đi, ta đi một mình, tiên sinh ở cửa thành chờ ta là được.”
Trần Bình An không nói hai lời liền đi về hướng cửa thành, nói câu tiếp theo, “Nếu trước dạ cấm ngươi còn chưa đi ra, ta sẽ lên đường một mình.”
Thôi Sàm sắc mặt đau khổ nói: “Tiên sinh thật tuyệt tình a.”
Trần Bình An đưa lưng về phía Thôi Sàm, nâng lên cánh tay, vươn ngón giữa ra.
Thôi Sàm lập tức biến sắc mặt, phất tay tạm biệt Trần Bình An, “Tiên sinh càng ngày càng khôi hài, đệ tử ta không có công lao gì!”
Trần Bình An thu hồi ngón giữa, nắm chặt nắm tay.
Thôi Sàm vội vàng chắp tay nói: “Tiên sinh đi từ từ!”
Trần Bình An đi ra ngoài cửa thành, trên quan đạo người qua đường nối liền không dứt, đứng lại nghỉ ngơi, cách đó không xa chính là một sạp trà.
Trần Bình An do dự một chút, đi mua một chén nước trà, ngồi uống trà.
Thiếu niên hầu như chưa bao giờ hối hận điều gì, bắt đầu có chút hối hận mình rời khỏi kinh thành Đại Tùy quá nhanh.
Giống như lời của Thôi Sàm, lỡ như Bảo Bình bọn họ bị người ta khi dễ, hắn lại không ở bên cạnh, làm sao bây giờ?
Trần Bình An có thể nhãn giới không rộng, nhưng mà đối với lòng người tốt xấu, cũng không phải không có nhận thức. Bởi vì thuở nhỏ đã sống được không tính là thoải mái, từng thật sự đơn thuần chỉ là vì sống sót, tuổi còn nhỏ đã phải dùng đến toàn bộ kỹ năng, cho nên Trần Bình An ngược lại so với ba người Lý Bảo Bình, Lý Hòe cùng Lâm Thủ Nhất càng hiểu biết rằng cuộc đời không như ý, cùng với mặt xấu xí của lòng người.
Nhất là đồng hành cùng Thôi Sàm trên con đường này, thông qua đệ tử tùy tiện nói chuyện phiếm bậy bạ, Trần Bình An càng lúc càng hiểu rõ một chuyện, không phải chức quan lớn thì con người sẽ thông minh, cũng không phải học vấn cao thì con người sẽ tốt.
Trần Bình An uống trà, nhìn phía đầu tường, yên lặng hạ quyết tâm.
————
Đông Hoa Sơn, thư viện Sơn Nhai, một tòa đại đường treo tấm biển “Tùng đào”, thế tục thích xưng là Phu Tử Viện hoặc là Tiên Sinh Trạch.
Lúc đó trên danh nghĩa sơn chủ, Đại Tùy Lễ bộ Thượng Thư đại nhân đang uống trà, khó tranh thủ được thời gian, thần sắc thoải mái, bảy tám người đang ngồi đều là tiên sinh dạy học của thư viện, tuổi phần lớn cũng không nhỏ, ba vị phó sơn chủ đều ở đây, trong đó một lão giả mặt chữ quốc (mặt vuông) mặc áo nhà nho đang nhẫn nhịn, rốt cuộc vẫn là không nhịn được mở miệng oán giận: “Mấy đứa nhỏ này cũng quá lộn xộn!”
Tựa như lời bình hai chữ “lộn xộn” vừa ra khỏi miệng, lão phu tử vẫn chưa hết giận, bồi thêm một câu, “Ngoan liệt bất kham!”
Phải biết rằng vị phó sơn chủ này, không chỉ là đại nho của tân thư viện chuyên trách phụ trách đại hình giảng hội, còn là thân phận “Quân tử” nghiêm túc đứng đắn, tên tự của lão nhân, đã sớm được ghi lại trong sổ sách của một tòa học cung nho gia, cho nên hắn nói ra, so với cái gọi là văn đàn danh túc, sĩ lâm tông chủ tầm thường, phải càng có phân lượng.
Lễ bộ Thượng thư là vị lão nhân dáng người thấp bé hòa ái, dung mạo không sâu sắc, nếu không có một thân công phục không kịp cởi ra, thật sự không thể tưởng tượng là một quan lớn nhị phẩm đứng trong hàng rường cột, hơn nữa Đại Tùy sùng văn, ví dụ như danh hiệu thiên quan của Đại Ly, phân cho Lại bộ Thượng Thư, Đại Tùy lại là Lễ bộ.
Lão nhân thấp bé không nhận ra trong ngôn ngữ của phó sơn chủ có tâm tình không vui, cười ha ha nói: “Nói xem, đến cùng như thế nào là ngoan liệt.”
Phó sơn chủ thở phì phì nói: “Lâm Thủ Nhất thiên tư vô cùng tốt, nền tảng kinh nghĩa cũng không tệ, rất dày dặn thực tế, nhưng chỉ có tính cách, ài, thường xuyên trốn học, đi thư lâu lật xem tạp thư, thấy là đọc, cuối cùng nửa quyển Nho gia kinh điển cũng không có, ngược lại các bàng môn tả đạo đạo gia bí tịch, chỉ cần một ít thời gian, hắn có thể mượn đọc hai ba mươi bản, cái này còn thể thống gì, cũng không phải là Nho gia môn sinh thì không được xem sách Đạo gia, chỉ là còn tuổi nhỏ, nơi nào có tư cách nói cái gì gặp chuyện biết ngay, nếu lầm đường lạc lối, làm sao có thể ăn nói với… nguyên sơn chủ?”
Lão nhân thấp bé khẽ gật đầu, tốc độ uống trà rõ ràng chậm lại.
Phó sơn chủ càng nói càng tức, “Còn có tiểu nha đầu Lý Bảo Bình kia, càng vô pháp vô thiên, thời điểm đi học, thường xuyên thần du vạn dặm, hoàn toàn không biết tôn sư trọng đạo, không phải xem quyển sơn thủy du ký đã xem đến muốn rách kia, thì sẽ vẽ linh tinh ở trên sách, hừ, tốt thôi, vẫn là dáng điệu quyền thuật của vũ phu mọi rợ!”
Lão nhân thấp bé nhịn cười, từ chối cho ý kiến, cúi đầu uống ngụm nước trà.
Phó sơn chủ tiếp tục nói: “Lý Hòe tuổi nhỏ nhất… Nhưng lại thành thật biết phận sự, không trốn khóa, không gây sự, những bài tập tiên sinh giao cho, lần nào cũng làm, nhưng ngộ tính thật sự là… sao mà luôn cảm giác như là một cái mắc không được gỡ bỏ trên thân cây du? Khi đi học sẽ ở đàng kia ngủ gà ngủ gật, mơ mơ màng màng, nước miếng đầy bàn, lấy đâu ra nửa điểm như là đệ tử thân truyền của nguyên sơn chủ, ài, lão phu sầu chết mất.”
Một vị phó sơn chủ tuổi tương đối trẻ, trêu ghẹo nói: “Thượng Thư đại nhân, chòm râu Lưu sơn chủ của chúng ta, đã bị nhổ đi rất nhiều sợi.”
Lão nhân mặt chữ quốc nghiêm trang phản bác lại: “Chỉ là phó sơn chủ!”
Lão nhân thấp bé sang sảng cười to, sau khi nghiêng người buông chén trà, hỏi: “Không có tin tức gì tốt sao? Còn như vậy, lần sau ta cũng không dám đến đây.”
Lão nhân mặt chữ quốc thoáng cái tâm tình chuyển biến tốt, gật đầu nói: “Có, thật kỳ quái, nhưng thật ra Vu Lộc cùng Tạ Tạ hai thiếu niên thiếu nữ này rất xuất sắc nổi bật, càng giống như là mầm móng đọc sách của Nho gia thuần túy chúng ta, đối nhân xử thế, đều thực bình thường, ngày thường coi như tôn sư trọng đạo, nhất là thiếu niên Vu Lộc này, ôn lương cung kiệm, quả thực chính là đệ tử tài học trong hào phiệt đứng đầu Đại Tùy chúng ta, tựa như càng đáng giá trọng điểm tài bồi.”
Thấp bé lão nhân vẫn như cũ không vội kết luận, cười tủm tỉm nhìn về phía một lão nhân cao lớn vẫn luôn vụng trộm ngủ gật, “Mao lão, ngươi thấy thế nào?”
Lão nhân cao lớn bên hông giắt một khối gỗ lim dài, sau khi bị điểm danh, giật mình một cái, trợn mắt mơ hồ nói: “Hả? Thượng thư đại nhân muốn đi sao? Không ở lại lâu hơn chút nữa?”
Lễ bộ thượng Thư vẫn cười tủm tỉm, “Nếu Mao lão thịnh tình giữ lại, yêu cầu ta ở lâu hơn một chút, vậy ta sẽ ngồi thêm chút nữa ha?”
Trong Phu Tử Viện nhất thời tràn ngập tiếng cười.
Thấp bé lão nhân nhẫn nại nói sơ lược qua những nỗi oán giận của phó sơn chủ, lão nhân cao lớn họ Mao sau khi nghe xong vẻ mặt giật mình, “Thì ra là thế, ta thực sự cũng có mấy câu muốn nói.”