Chương 436: Thiếu hiệp gặp đại hiệp 2

Thiếu hiệp gặp đại hiệp 2

Chương 436

Thôi Sàm đưa tay nhẹ nhàng hất bàn tay xua đuổi của người gác cổng ra, mỉm cười nói: “Nhưng mà tòa phủ đệ thư lâu này quả thật có chút cổ quái, bên trong có một con đại mãng chiếm cứ, có thể là ngay từ đầu đã có, lai lịch không rõ, cũng có khả năng là sau lại được người ta thỉnh thần mời vào, nếu ta đoán không sai, hẳn là một con hỏa mãng, khoảng thời gian trước chính là lần thứ hai đếm ngược nó lột da, lần lột da tiếp theo, nên xuống dưới nước mà tiến hành, một khi thành công, sẽ trở thành một con đại giao.”

Thôi Sàm đưa tay chỉ hướng bên kia ngoài thành, “Nhưng mà, bên trong nước sông có con thủy xà, cảnh giới còn cao hơn hỏa mãng, đang ở đáy nước tìm thời cơ mà động, tuyệt không dễ dàng để cho kẻ gần như là tử địch trong nhà các ngươi lột da thành công, thế gian những loài thuộc giao long xà mãng, một khi khai khiếu xuất hiện linh trí, mặc kệ trước kia tính tình như thế nào, sau khi khai khiếu không thích tới gần đồng loại, cho nên phủ đệ các ngươi nếu còn không sớm chuẩn bị, hỏa mãng khi lột da suy yếu hết sức, rắn nước tất nhiên rời khỏi mặt sông, lao thẳng tới nơi này, ý đồ một kích trí mạng, thuận thế cướp đoạt khỏa bán đạo hỏa đan trong cơ thể hỏa mãng, chuyển hóa thành tu vi tự thân, nước lửa giao dung, đại đạo gần rồi!”

Người gác cổng kia ánh mắt phức tạp, bỗng nhiên giận dữ, đưa tay ý đồ đẩy thiếu niên áo trắng, “Cút ngay đi, tuổi còn nhỏ, ăn nói bừa bãi!”

Thôi Sàm thở dài, lẩm bẩm: “Tiên sinh, ngươi xem xem, đạo lý giảng không thông rồi, thiệt phiền toái, vẫn là dựa theo cách của ta mà làm vậy.”

Hắn vung tay áo, tay gác cổng trung niên cả người bị một cỗ thanh phong quét ngang đi ra ngoài mấy trượng, ngất ngay tại chỗ.

Bên cửa hông nhanh chóng trào ra năm sáu người vạm vỡ, Thôi Sàm đi nhanh về phía trước, những vũ phu sơ cảnh nhị cảnh này kết cục so với người gác cổng còn không bằng, còn không thấy thiếu niên tuấn mỹ mi tâm có nối ruồi phất tay áo như thế nào, đã tự hành bay ngược ra ngoài, kẻ ngang người ngửa, toàn bộ ngã xuống đất rên rỉ.

Thôi Sàm bước thẳng vào, lại có số đông hộ viện chen chúc tới, cũng chưa thể để cho hắn dừng bước một chút.

Khi hắn đi vào quảng trường bên ngoài tòa thư lâu kia, Thôi Sàm đang chán muốn ngáp rốt cuộc có chút hứng thú, nhìn về phía ba người sóng vai mà đứng, bộ dáng phụ tử. Trừ bọn họ ra cũng không người ngoài, nhắm chừng là không muốn bại lộ chân tướng thư lâu, hoặc là không hy vọng làm bị thương người vô tội, không cho người khác tới gần nơi này.

Tầm mắt Thôi Sàm nhanh chóng lướt qua ba người, thư lâu chiếm rất nhiều đất, cao tới sáu tầng lầu, bầu trời trên mái nhà mây đen dầy đặc, tiếng sấm oành đùng đùng rung động, nặng nề đến cực điểm, điện quang đan vào lóe ra. Cao lầu đứng sừng sững ở giữa thiên địa này, có một đại mãng xà dài đến hơn mười trượng, thân hình vươn từ tầng dưới cùng lầu các hướng ra phía ngoài, uốn lượn mà lên, cái đầu to như lu nước, đối diện bầu trời lôi vân thổ lộ xà tín, tràn ngập trời sinh kính sợ, lại ẩn chứa ý chí chiến đấu tràn đầy, thế gian xuất thân yêu vật, đối với lôi minh, hầu như ít có kẻ nào không sợ, đây là khắc ấn minh khắc ở trong xương cốt, tương truyền đời đời, ngàn vạn năm không dứt.

Tương truyền thời đại viễn cổ, một vị thiên đế chủ chưởng lôi đình, từng mang theo một đám lôi bộ thần linh cùng các vũ sư, tuần thú du lịch các đại thiên hạ, yêu ma không biết chết bao nhiêu.

Thôi Sàm tiếp tục đi về phía trước.

Nam tử trung niên mặc một bộ giáp trụ màu đồng cổ, đưa tay ra, ngăn lại hai người con muốn giáo huấn khách không mời mà đến kia, ánh mắt ý bảo bọn họ bình tĩnh một chút chớ làm loạn, không thể hành động thiếu suy nghĩ, hắn ôm quyền nói: “Tại hạ Tào Hổ Sơn, không biết khách quý đăng môn có gì chỉ giáo?”

Thôi Sàm bước chân không ngừng, lười biếng nói: “Tính khí tốt của ta ban nãy đã dùng hết ở cổng đại môn, hiện tại ta muốn lên lầu, các ngươi nếu quyết tâm cản lại, đừng trách ta không cảnh báo trước, diệt cả nhà các ngươi… chuyện như vậy hiện tại có thể ta sẽ không làm, nhưng mà giết chết ba người phụ tử các ngươi, hủy thi diệt tích, cùng lắm thì quay đầu về giải thích với tiên sinh nhà ta, nói các ngươi là chết trong cuộc chiến với xà mãng, ta vẫn sẽ không có chút gánh nặng tâm lý, nói không chừng đến lúc đó ta ở trước mặt tiên sinh, còn sẽ vì các ngươi mà rơi lệ thương cảm, ài, ai cho ta có một tiên sinh cổ lỗ sĩ như vậy chứ.”

Nam tử trung niên tay cầm chuôi đao trường đao bên hông, giáp trụ trên người dát một vầng sáng màu vàng đất dày nặng, tàn khốc nói: “Thực sự xem ‘Chi Lan’ Tào Thị ta là gà con để cho ai cũng xâm phạm được sao?”

Thôi Sàm xì một tiếng khinh miệt, “Còn dám tự xưng ‘Chi Lan’ ? Trong nhà rõ ràng có nhiều sách hay trân quý như vậy, không để con cháu chăm chỉ học tập thánh nhân dạy bảo, cố tình một đám vũ thương lộng bổng, ghê tởm hơn là còn dám cấu kết cùng yêu vật, không tiếc để cho hắn chiếm đoạt thư lâu, hấp thu ‘Thư hương khí’, cái này cũng bỏ đi, biết rõ ngày hỏa mãng lột da, chính là thời điểm thủy xà trong sông liều chết tấn công, các ngươi không đề cập tới cảnh tỉnh dân chúng trong thành chạy nhanh rời đi tránh né, ngược lại cố ý dùng thủ thuật che mắt, che đậy cảnh tượng lôi vân hạ hàng, hỏa mãng chiếm cứ lâu các, các ngươi có biết hay không, trận này thình lình xảy ra thủy hỏa chi tranh, ít nhất sẽ hại chết hơn ngàn người trong thành?”

Thôi Sàm nói tới đây, có chút tủi thân và uất ức, lầm bà lầm bầm, “Tiên sinh, cái này đều tại ngươi, thói quen nói chuyện đàng hoàng này ta đã có chút nghiện rồi.”

Một thanh niên cao lớn cầm trong tay ngân thương, nhe răng cười nói: “Cha, đừng nói lời thừa với người này, để con giết hắn là xong, dám can đảm phá hư trăm năm nghiệp lớn Tào Thị ta xưng bá một châu, chết chưa hết tội!”

Thôi Sàm cười ha ha, đưa tay chỉ hướng thanh niên cao lớn kia, “Tính tình hung bạo của người, ta thích…”

Lời nói còn chưa dứt âm, nơi mi tâm thanh niên liền xuất hiện một hạt huyết châu nhỏ không dễ phát hiện, thanh niên cao lớn đang muốn vận dụng thần thông giữ lấy pháp khí ngân thương trong tay, chỉ cảm thấy mi tâm hơi hơi đau đớn, vừa muốn đưa tay đi lau, liền xụi lơ, không có hấp hối, không có thống khổ kêu rên gì, trực tiếp chết ngay.

Hào quang trên giáp trụ nam tử trung niên càng đậm hơn, cả người đều như bao phủ ở bên trong mây mù màu vàng.

Người con trai khác của hắn có chút phong thái của người trí thức, khẩu tụng chú ngữ, bấm tay niệm thần chú, chân đạp cương bộ, hành động rất nhanh, rất nhanh thôi bên người xuất hiện một chuỗi văn tự rạng rỡ tỏa sáng, màu trắng sáng như tuyết, đầu đuôi tiếp giáp, xâu chuỗi thành một vòng trăng tròn, bảo hộ hắn ở trong, không chỉ như thế, không trung còn hiện ra một tiểu hỏa mãng toàn thân hỏa diễm quấn quanh, bay nhanh xoay tròn vòng quanh người trẻ tuổi, còn có chiếc mũ quan trên đầu mang phong cách cổ xưa kia, nở rộ ra một cỗ quang mang ngũ sắc, sau đó như nước suối phun, bao kín bốn phía người trẻ tuổi.

Kiếm Lai [Edit]

Kiếm Lai [Edit]

Score 8
Status: Ongoing Author:
Trời đất bao lai, sự lạ không gì không có. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm, có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần, hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!Lời đồng chí sưu tầm: Đây là bản dịch thô (edit) và vì mình cũng chưa có thời gian kiểm tra nên có thể nội dung sưu tầm có những lỗi, sạn (trùng lặp nội dung, trùng chương, tên chương và nội dung chương không đồng nhất, không giống nguyên tác...vv...). Nếu bạn quá đói bi thì chích tạm, còn nếu muốn đọc tinh phẩm, vui lòng đọc bản dịch chuẩn.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset