Chương 439
Lời này chỉ có vài chữ, Thôi Sàm đã nổi sát tâm, chỉ muốn thẳng tay đấm chết tiểu đồng áo xanh kia, để mắt không thấy tâm không phiền, dù sao dựa theo mưu kế của Long Tuyền huyện thành, có thể cùng lão giao kia tạo dựng quan hệ, cũng đã đủ, hỏa mãng thủy xà trước mắt đạo hạnh không cao, hóa giao cũng làm chưa xong, còn xa mới so được với thần sông Hàn Thực của Đại Thủy Phủ, nói đến cùng bắt được chúng nó, chỉ là thêm thắt như dệt hoa trên gấm mà thôi, ngay từ đầu là hôm nay không mở ra được bảo khố, đã muốn đưa cho “tiên sinh nhà mình” hàng phục hai tiểu tử kia, cho dù là không trọng dụng, về sau nuôi dưỡng ở bên cạnh mình, hỗ trợ quản lý đỉnh núi, cộng với đặc thù xuất thân của Ly Châu Động Thiên, miễn cưỡng có thể làm được.
Cho nên Thôi Sàm hắn thật đúng là không quan tâm đến sống chết của bọn nó, hôm nay tiên sinh đã là tiên sinh, đệ tử đã là đệ tử, Thôi Sàm hiểu rất rõ ràng tính cách của Trần Bình An, thật sự là tảng đá dưới hầm cầu, vừa thối vừa cứng, khi không thừa nhận mình, cho dù đưa cho hắn một vạn con hỏa mãng thủy xà cũng vô dụng, hôm nay đã nhận mình rồi, không có hai tiểu tử không quan trọng gì kia, căn bản cũng không hề hấn gì.
Nghĩ đến đây, cảm xúc của Thôi Sàm có chút ngổn ngang, giao du cùng Trần Bình An, nếu nói mệt thì đó thật ra là tâm mệt, cảm giác so với di chuyển ngũ nhạc còn tốn sức hơn, nhưng mà sau khi mình vượt qua cánh cửa mưu đạo vô hình, sẽ có một loại cảm giác rất kỳ quái, lại có thể sẽ làm cho Đại Ly quốc sư người đa mưu túc trí nhân như thế nảy sinh ra một chút… tâm an.
Mắt thấy kim quang ra vào cổ tay áo của thiếu niên áo trắng, tiểu đồng áo xanh kia vội vàng đứng dậy, quỳ xuống đất dập đầu, “Khẩn cầu tiên sư tha mạng, tiểu nhân nguyện ý vì các tiên sư xông pha khói lửa, máu chảy đầu rơi, chết không hối hận!”
Nữ đồng váy hồng đã xem hơn vạn quyển sách nơi tàng thư lâu Chi Lan phủ này cảm thấy hơi xấu hổ vì suy nghĩ của đồng bọn, nàng không phải loại yêu quái ăn nói lung tung, ấp a ấp úng, không biết nên làm sao.
Thôi Sàm lười cùng thằng nhãi con thủy xà nói lời thừa, nâng nghiên mực lên, “Ta đếm ba tiếng.”
Nữ đồng váy hồng hơi do dự, từ nơi mi tâm trục xuất ra một tiểu mãng hỏa diễm mỏng như sợi tơ, chui vào nghiên mực, sau đó sắc mặt trắng bệch, thân hình liêu xiêu muốn ngã.
Tiểu đồng áo xanh thấy thế, chỉ đành liên tục thở ngắn than dài, lải nhải “Bỏ đi bỏ đi, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt”, chỉ thấy hắn giận sôi lên, cuối cùng ngưng tụ thành một con rắn nhỏ màu xanh đậm to hơn so với hỏa mãng, bay vào nghiên mực, một mãng một xà cuộn mình lại ở trong nghiên mực, không dám nhúc nhích chút nào.
Dù sao nơi mép nghiên mực, có một lão giao chiếm cứ ngủ say, đó là lão tổ tông của chủng loại yêu vật bọn họ, nói không chừng còn cách xa hơn mười tám đời.
Thôi Sàm thu hồi nghiên mực Đại Ly tử sĩ nửa đường đưa tới, cười lạnh nói: “Đừng không biết tốt xấu, chỉ là bị ràng buộc một chút, có thể mượn cảnh giới chỉ lệ này, đổi lại là yêu vật thuộc giao long Biệt Châu, nếu có được cơ duyên như đang xảy ra trước mặt hai người, đã sớm đập bể đầu đau khổ cầu xin.”
Nữ đồng váy hồng từ thuở nhỏ đã lớn lên ngay tại thư lâu nhỏ bé này, chắp tay cảm tạ.
Tiểu đồng áo xanh xưa nay tiêu dao tản mạn, trời sinh lỗ mãng bĩu môi, không cho là đúng.
Thôi Sàm làm như không thấy việc này, vui vẻ cười nói: “Có biết Đại Ly Long Tuyền huyện không? Địa phương Ly Châu Động Thiên vỡ nát rơi xuống, tiên sinh nhà ta là thổ tài chủ nơi đó, có được năm đỉnh núi, còn cất chứa không ít xà đảm thạch linh khí no đủ, món đồ chơi này, là linh huyết của con chân long cuối cùng trên thế gian ngưng tụ mà thành, giá trị của nó, các ngươi tự mình suy nghĩ. Cho nên trên đường đi, nhớ hầu hạ tiên sinh nhà ta cho tốt.”
Nữ đồng váy hồng trước mắt sáng ngời, xoay người xá một cái với Trần Bình An, vẻ mặt vui mừng, “Nô tỳ nguyện ý tùy tùng tiên sinh.”
Tiểu đồng áo xanh còn lanh lợi dút khoát hơn, bùm một tiếng, quỳ xuống dập đầu, rung động bần bật, “Lão gia, trong nhà đầy chăn ấm mỹ phụ nha hoàn a, ta quen biết nhiều rồi, nhưng mà người trong tu hành đều không giống như vậy, chỉ cần lão gia gật đầu, ta sẽ vì lão gia mà cướp bóc… Ồ không, là vì lão gia dùng kiệu tám người nâng để mời tới.”
Trần Bình An day day cái trán, liếc mắt nhìn Thôi Sàm, chẳng lẽ là vật tụ theo loài? Như thế nào lại đi trêu chọc đám quái thai bất chấp này. Nghĩ lại những người bên cạnh mình, Bảo Bình, Lý Hòe và Lâm Thủ Nhất, đều thực đứng đắn.
Sau khi bị lão tú tài chặt đứt liên hệ thần hồn, Thôi Sàm hôm nay tuy là vỏ bọc thiếu niên, hơn nữa tâm tính thiếu niên chiếm đa số, nhưng mà nhãn giới, ánh mắt, lòng dạ đều còn tồn tại, đối với tâm tư của Trần Bình An, chỉ thoáng nhìn qua Thôi Sàm đã đoán được bảy tám phần, có chút bất đắc dĩ, Lý Bảo Bình đứa nhỏ này có bao giờ bình thường? Lại nói lui trở lại vạn bước, Trần Bình An ngươi bình thường sao? Một quyền phổ rách nát kỹ năng cũ kỹ, trên đời này có mấy người một lòng muốn trước tiên tập nó một trăm vạn lần, rồi mới bàn đến chuyện khác?”
Tiểu đồng áo xanh ngẩng đầu, “Lão gia, Chi Lan phủ Tào Hổ Sơn còn có cái ấu tử, lúc trước ở bên sông ngoài thành phụ trách theo dõi ta, cảnh giới không cao, đạo hạnh cũng không kém, thiên phú rất tốt, còn có tiên gia phủ đệ làm chỗ sơn, lúc này có lẽ đã hội hợp với cha hắn, nếu như mặc kệ, về sau sẽ không thiếu phiền toái, có cần ta…”
Tiểu đồng làm ra tư thế mở lớn miệng một phát ăn sạch.
Thôi Sàm cười nói: “Giải quyết hết các ngươi, đạo lý của ta mới giảng một nửa, kế tiếp các ngươi cùng tiên sinh chỉ cần quan tâm chuyện ra khỏi thành, ta ở lại đây thu dọn kết cục.”
Trần Bình An gật gật đầu, dặn dò nói: “Đừng lạm sát.”
Thôi Sàm ha ha cười nói: “Tiên sinh lên tiếng, đệ tử không dám không nghe.”
Trúc lâu khẽ động, Trần Bình An quay đầu nhìn lại, thanh hòe mộc kiếm kia khẽ lay động một trận, kim y nữ đồng đáng yêu ở trong túi kia, đi dọc theo mộc kiếm cùng ba lô, đi tới đầu vai Trần Bình An, ngoắc ngoắc hắn, Trần Bình An ngầm hiểu, nghiêng đầu, vị tinh mị cổ quái vẫn sống nhờ bên trong hòe mộc kiếm này ghé vào lỗ tai hắn khe khẽ nói nhỏ, sau khi Trần Bình An chăm chú nghe xong, nói với Thôi Sàm: “Nó nói cho ta biết, nếu ngươi đến Đại Tùy thư viện, muốn ngươi nói hai câu với Mao Tiểu Đông, một câu là ‘Thiên nhân tương phần, hóa tính khởi ngụy’, một câu là ‘Lễ định luân, pháp chí phách’.”
Thôi Sàm nhẹ nhàng thở dài một tiếng, thần sắc phức tạp.
Rõ ràng, một câu là lời khen tặng lão tú tài dành cho mình khi sắp chia tay, một câu hẳn là Tề Tĩnh Xuân nguyên bản hy vọng mượn miệng của Trần Bình An, chuyển tặng lâm chung di ngôn cho Mao Tiểu Đông.
Thôi Sàm có chút nản lòng nhụt chí, chỉ chỉ người tí hon trên đầu vai Trần Bình An, “Đây là hương khói tiểu nhân còn tồn tại của Ly Châu Động Thiên, đã tố kim thân được hơn phân nửa, rất khó có được, Lạc Phách Sơn của tiên sinh có sơn thần miếu, sơn thần đó coi như đáng tin cậy, tương lai có thể mang hương khói tiểu nhân này đến tự dưỡng ở trong miếu đó, lấy lư hương làm nhà, hương khói làm thức ăn.”
Kim y nữ đồng đứng ở trên đầu vai Trần Bình An do dự, cuối cùng hít sâu một hơi, nhìn phía Thôi Sàm, “Tề tiên sinh còn để lại câu nói, nhưng mà lúc ấy tiên sinh nói ngươi chưa chắc có cơ hội, hiện tại ngươi đã nhận Trần Bình An làm tiên sinh, tuy người vẫn là người xấu, nhưng ta cảm thấy có thể nói cho ngươi nghe thử.”
Thôi Sàm sửng sờ tại chỗ, trong lòng có chút kích động, chậm rãi nghiêm mặt nói: “Chăm chú lắng nghe.”