Chương 442
Trừ một phong thơ không biết Thôi Sàm viết xong bỏ vào túi đeo lưng từ khi nào, còn có hai bức đối xuân, một bức chữ phúc. Thôi Sàm còn viết trong thư nói đây là một chút tâm ý của đệ tử, mong tiên sinh vui lòng nhận lấy, yên tâm, chỉ là chữ viết, không có tính kế gì.
Lấy này có thể thấy được, Thôi Sàm chẳng những đã sớm nghĩ đến chuyện muốn quay về kinh thành Đại Tùy, thậm chí ngay cả việc Trần Bình An sẽ quyết tâm ra quyết định, đệ tử này cũng đã tính toán chuẩn xác.
Đối với điều này Trần Bình An nghĩ mà hơi sợ, chỉ là cũng không thể nói cái gì nữa.
Trừ thứ đó ra, trong túi đeo lưng còn có hai bộ bảng chữ mẫu, 《 Thanh sơn lục thủy thiếp 》, nội dung viết cũng rất nho nhã, bảng chữ mẫu này viết có vẻ đường hoàng chín chắn, còn có một bức cũng rất phù hợp tính cách hoang đường của Thôi Sàm, gọi là 《 Tiên sinh xin bỏ thêm chút dầu muối 》, tất cả đều là thầm oán Trần Bình An keo kiệt bủn xỉn.
Chữ viết… Trần Bình An không thể nói rõ môn đạo, chính là cảm thấy quả thật rất tốt, cảnh đẹp ý vui, chỉ là nhìn bảng chữ mẫu, tựa như đứng ở ngõ hẻm nước chảy mây trôi.
Dọc theo đường đi, tiểu đồng áo xanh tiếp tục nói liên miên không dứt, hoàn toàn không biết mệt mỏi.
Nữ đồng váy hồng thì ngoan ngoãn đi phía sau Trần Bình An, còn gù trên lưng rương sách kia của Thôi Sàm, mặc kệ Trần Bình An khuyên bảo như thế nào, tiểu nha đầu chính là chết sống không dám đem vật gì bỏ vào trong túi đeo lưng của hắn.
Trần Bình An suy nghĩ, nhớ tới nàng là hỏa mãng không biết sống mấy trăm năm, cũng không phải Lý Bảo Bình, có thể sẽ không thấy mệt.
Vừa nghĩ đến điều này, thiếu niên chỉ hận không thể quay đầu tiến thêm một bước, có thể trực tiếp đi đến ngoài học thục của tân thư viện Sơn Nhai, hắn đứng ở góc tường bên kia, nhìn Lý Bảo Bình bọn họ vô cùng vui vẻ nghe tiên sinh giảng bài, không bị người ta ức hiếp, sống rất khá, để cho Trần Bình An hắn biết cho dù mình không ở bên cạnh, bọn họ cũng sống những ngày rất tốt, còn tốt hơn trước.
Trần Bình An hít sâu một hơi, bắt đầu yên lặng tẩu thung.
————
Tân thư viện Sơn Nhai hôm nay đã trở thành đề tài câu chuyện của kinh thành Đại Tùy khi trà dư tửu hậu, hầu như toàn bộ thế tộc hào phiệt đều đang nghị luận việc này, những kẻ đứng cách bờ nhìn lửa cháy cũng thấy rất thú vị. Đương nhiên mấy gia tộc thân ở bên trong phong ba tuyệt đối sẽ không cảm thấy thú vị. Ví dụ như Nam Khê Sở gia, kinh thành thượng trụ quốc Hàn phủ, còn có Hoài Viễn Hầu phủ, các lão nhân những gia tộc này đều tâm tình không tốt lắm, mỗi ngày khi vào triều, trên mặt cả đám đều là mây đen dầy đặc.
Đại Tùy trọng văn không ép võ, nhưng quân nhân nơi triều dã cao thấp, rốt cuộc vẫn là không nổi tiếng bằng văn nhân nhã sĩ.
Quan văn của Đại Tùy thanh quý lại thế đại, gần đây trên triều đình thực náo nhiệt, Ngự Sử Đài cùng những chức sắc trong Lục Khoa, mỗi người đều phát biểu ý kiến của mình, chuyện học sinh thư viện đánh nhau ồn ả, lại thành ai về phe nấy, sử dụng ngôn ngữ không chút khách khí, mấy vị bênh vực kẻ yếu được Hàn lão Thượng trụ quốc, Hoài Viễn Hầu gia chống lưng, nói bọn học sinh ngoại hương ra tay tàn nhẫn, không có chút văn nhân phong nhã, cũng công kích nhóm hoàng tử công khanh quản giáo vô phương, mấy đứa nhỏ từ Đại Ly Long Tuyền đường xa mà đến cũng không sai, không thể bị người ta ức hiếp mà không đánh trả. Sau đó liền có người phản bác vế trước, như thế nào mà gọi là ức hiếp, người đọc sách tranh luận ngôn ngữ với nhau là điều hết sức bình thường, như thế nào lại lôi hai chữ ức hiếp ra tranh luận? Vì thế trích dẫn kinh thư, chậm rãi tranh bàn, nêu ví dụ trên lịch sử mấy biện luận nổi tiếng, không thể thiếu vài câu phong thái Thanh Đàm của Nam Giản Quốc được tôn sùng, người sau cũng không muốn chịu thua, đối chọi gay gắt, nhất nhất bác bỏ.
Chuyện này khiến vô số người chú ý tới phong ba kinh thành, khởi đầu từ tranh chấp của bốn đứa nhỏ trong học xá của thư viện, sau lại một tiểu cô nương ngoại hương tên là Lý Bảo Bình, cầm trong tay lợi khí đả thương người, trong đó một đứa nhỏ bị đánh là nhi tử bảo bối của Hoài Viễn Hầu gia, mà Hoài Viễn Hầu với Nam Khê Sở gia là thân gia, đích trưởng tôn của Sở gia là nhân tài kiệt xuất của thư viện lần này, mười sáu tuổi, đã được người ta xưng tụng là thần đồng, là quân tử chi khí được Đại Tùy công nhận.
Vị này sau khi lớn lên không phụ mong đợi là trưởng tôn của Sở thị, nghe nói trước nay chưa từng lộ diện, nhưng mà hai người bạn cùng học nơi thư viện của hắn, ấu tôn của Hàn lão Thượng trụ quốc, cùng với một vị người trẻ tuổi từ Hoa Tộc địa phương màu mỡ của Đại Tùy, đi tìm tiểu cô nương kiếm chuyện, đương nhiên có thể không động thủ, nhưng xác thực là có nói năng lỗ mãng, đúng dịp gặp trúng Lâm Thủ Nhất đồng hương của tiểu cô nương, nói qua nói lại, liền cuộn tay áo lên đánh một trận tơi bời.
Hai người nào phải là đối thủ so với đệ tử đắc ý của đại nho Đổng Tĩnh, bị đánh cho tè ra quần, thê thảm vô cùng, lúc này trưởng tôn Sở thị cũng được coi là “Tu đạo mỹ ngọc”, không thể ngồi yên không quan tâm, đi tìm Lâm Thủ Nhất, trận này đánh nhau vô cùng phấn khích, một người lấy pháp khí Vân Lôi Cầm tổ truyền, lấy tia chớp sưu tập từ Luyện khí sĩ hàng đầu, dùng dây đàn luyện chế từ bí pháp, mỗi khi đánh đàn, tiếng sấm cuồn cuộn, khí thế phi phàm. Còn thiếu niên ngoại hương Lâm Thủ Nhất thanh danh đã nổi khắp kinh thành Đại Tùy, biểu hiện cũng không tầm thường, một tay ngũ lôi chính pháp của hạo nhiên chính đại, cùng là tu vi tam cảnh, cho dù đối diện là thanh niên tuấn ngạn Sở thị có được pháp khí thượng phẩm, tuy hơi có vẻ hạ phong, nhưng vẫn như cũ đánh rất có kết cấu, đánh một trận khiến mọi người kinh hãi.
Nghe nói trận đấu pháp khí phách chi tranh này, thậm chí kinh động đại nho Đổng Tĩnh cùng một đám lão phu tử nghe tin mà chạy đến, xa xa đứng xem cuộc chiến, vừa xem náo nhiệt vừa phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn.
Kết quả cuối cùng là Sở thị trưởng tôn không ngại làm đứt một dây đàn lôi điện, Lâm Thủ Nhất bị vết thương nhẹ đầy người, không nặng, chỉ bị da tróc thịt bong, cũng đủ đau khổ.
Thật ra bên trong thư viện cũng có phân chia trận doanh, thời điểm hoàng đế bệ hạ đích thân tới thư viện, tuy vẫn chưa tận mắt nhìn thấy trận đánh lớn như vậy, nhưng mà ban thưởng trọng vật cho người ngoại hương này, sau đó nhóm phu tử tiên sinh thư viện rõ ràng cực kỳ chú ý công khóa của những người đó, cái này tự nhiên sẽ làm học sinh bản thổ Đại Tùy trong lòng nghẹn khuất, mà đệ tử lúc trước tùy tùng phó sơn chủ Mao Tiểu Đông di chuyển từ thư viện cũ của Đại Ly mà đến, có lẽ là trong kiếp sống học sinh cầu học sống nơi dị quốc tha hương cũng chịu không ít uất ức, cho nên trừ vài người đếm trên đầu ngón tay, tuyệt đại đa số không chút do dự đứng về phe Lâm Thủ Nhất Lý Bảo Bình.
Kể từ đó, thư viện Sơn Nhai liền chia thành hai đại trận doanh, mỗi bên đều có kẻ địch chung.
Trong thư viện tràn ngập bầu không khí khẩn trương giương cung bạt kiếm.
Nhưng mà rất kỳ quái, nhóm phu tử tiên sinh đối với điều này làm như mắt không thấy tai không nghe, khiến cho bầu không khí còn lan tràn rộng lớn hơn nữa.
Tại thời khắc mấu chốt này lại có người đứng dậy, lửa cháy đổ thêm dầu.