Chương 451
Thôi Sàm nhìn Lý Hòe đang bệnh mệt mỏi, cười nói: “Lý Hòe à, đừng đau lòng, Trần Bình An sau khi nghe nói chuyện này, khen ngươi đó, nói ngươi lớn gan, đánh hay lắm, là một hảo hán xứng đáng.”
Đứa trẻ đột nhiên ngóc đầu dậy, “Thật vậy sao? !”
Lý Hòe lập tức vui ra mặt, cười nhoẻn miệng.
Lý Bảo Bình cười lạnh nói: “Ngươi ngốc lắm, tiểu sư thúc rời kinh thành Đại Tuỳ lâu như vậy rồi, sao biết được chuyện gần đây trong thư viện? Hơn nữa tiểu sư thúc sao lại chỉ khen ngợi có mình ngươi?”
Lý Bảo Bình ngẩng đầu lên, “Cùng lắm cười một cái, đã là rất tốt rồi, cùng lắm cùng lắm chỉ là đưa ngón cái về hướng ngươi thôi.”
Tiểu cô nương đột nhiên thẳng lưng lên, khoanh tay trước ngực, “Tiểu sư thúc có lời khen ngợi như vậy, đều để dành cho ta rồi!”
Lý Hòe chợt sa sầm mặt.
Hắn chần chừ mãi, cúi đầu, giống như nói chuyện với đôi giày cỏ vậy: “Hay là ta chuyển qua sống với Lâm Thủ Nhất nhỉ?”
Lý Bảo Bình quay đầu lại, “Lý Hòe, sao ngươi lại ngốc như vậy? Dựa vào đâu là ngươi chuyển, nếu chuyển là ba con người kia phải chuyển đó!”
Tiểu cô nương đột nhiên cũng cúi đầu, lại nằm trườn ra bàn, “Thôi bỏ đi, ta không có tư cách nói mấy chuyện này.”
Vu Lộc gượng gạo ngồi dậy, Lý Hòe vội qua lại đỡ, Vu Lộc lưng dựa vào tường, ngồi xếp bằng chân, nói vẻ hối lỗi: “Không thể tiếp đón công tử.”
Thôi Sàm không thèm để ý thiếu niên cao lớn, quan sát không gian đơn giản trong học xá, sau khi trầm ngầm hồi lâu, nói với Lý Bảo Bình: “Lý Hòe chuyển tới đây là đúng, không liên quan gì tới gan lớn gan nhỏ. Lý Hòe tiếp tục ở lại bên kia, là hạ sách, dọn tới đây là trung sách, dọn tới học xá của Lý Trường Anh mới là thượng sách.”
Lúc này Lâm Thủ Nhất đưa Tạ Tạ quay lại, Lâm Thủ Nhất sau khi ngồi xuống, thiếu nữ nhìn Thôi Sàm, hiển nhiên là thấy lo sợ, chỉ dám đứng ở chỗ bậc cửa.
Lý Bảo Bình nghi hoặc hỏi: “Tại sao là thượng sách, ta hiểu được. Còn tại sao là hạ sách?”
Thôi Sàm xoay xoay ngón tay quanh miệng chén trà, chậm rãi nói: “Ăn trộm đồ, bắt nạt Lý Hòe, đây là chuyện thường tình của đứa trẻ không hiểu chuyện, hơn nữa thiếu niên hung hăng, không màng đạo lý, các ngươi chưa thực sự tiếp xúc với giang hồ, mấy du hiệp kia, một lời khó nghe là có thể giết cả nhà, chuyện xảy ra xong bị quan phủ bắt chém đầu, đoán xem chúng sẽ thế nào? Trên pháp trường, dù đao phủ đã kề đao lên cổ chúng, nghĩ xem làm thế nào để hạ đao, mấy tên đó vẫn dương dương đắc ý, không hề hối hận, ngươi cho rằng chúng sợ chết sao? Giết người không run tay, bị giết không cúi đầu, người ta lợi hại như vậy đấy.”
Lý Hòe nghe rất chăm chú, chỉ cảm thấy mấy người này não có phải hỏng rồi không? Thế gian thực sự có người không màng lý lẽ như vậy sao?
Thôi Sàm cười nói: “Vì vậy mấy đứa trẻ kia dù có nhận sai, hồi sau để các bậc tiền bối tét mông, nói không chừng vì một lúc tức giận nào đó, cảm thấy giận dữ khó bình tĩnh, từ đầu chí cuối dù có kìm nén ác khí, nói khích vài câu khiến người nghe khó lòng mà nghĩ tốt được, nói người đường hoàng là Quốc Công, hầu gia chi tử, lần này chịu ấm ức, có xứng với anh linh liệt tổ liệt tông trên trời không? Ngươi là hậu duệ của Nguyên Huân khai quốc Đại Tuỳ, tổ tông nhà các ngươi nay vẫn còn được treo tượng ở Tử Tiêu Các Đại Tuỳ đó.”
Vu Lộc mỉm cười gật đầu.
Thân là thái tử điện hạ của vương triều Lư thị, đấu đá đã không còn là chuyện lạ, có thể là người hiểu Thôi Sàm nhất trong số những người ở trong phòng.
Thôi Sàm cười ha ha, tiếp tục nói: “Sau đó chúng liền cảm thấy, đúng rồi, chúng ta ngông cuồng ở địa bàn nhà chúng ta, về sau thì sống thế nào? Chẳng nhẽ lại liên luỵ tới cả gia tộc trở thành trò cười cho cả kinh thành sao? Thế là một ngày nào đó tranh thủ lúc nửa đêm, chúng lấy đao kề vào cổ Lý Hòe. Có thể đệ tử thế gia đợi kẻng ăn cơm, không làm được du hiệp tới lúc cận kề cái chết còn cảm thấy anh hùng hảo hán, nhưng tới lúc gặp cảnh đó thực sự, Lý Hòe đã chết ngắc rồi, chúng có hối hận hay không, có sợ bĩnh ra quần hay không, còn có ý nghĩa gì không?”
Lý Hòe nghe mà trắng bợt sắc mặt.
Vu Lộc đưa tay vỗ vai đứa trẻ, chủ yếu để thị uy, đứa trẻ quay đầu lại, chỉ tiếc là nụ cười trên mặt càng khó coi hơn.
Thôi Sàm đặt chén trà xuống, nhẹ nhàng gõ mặt bàn, “Còn ngoài những chuyện thực sự dùng ý chí để hành xử ra, đã định sẵn có sự tranh chấp giữa rất rất nhiều mảng lợi ích, có người ném đá hỏi đường, có người dùng quạt thổi lửa, có người nước đục thả câu, đều có, nhưng không sao hết, ta đến đây rồi, từ giờ các ngươi yên tâm học hành, còn những chuyện khác, đều không cần quan tâm nữa.”
Mọi người trong học xá đều cảm thấy phức tạp.
Thôi Sàm cười ha ha nói: “Làm sao, không tin hả? Là không tin ta có bản lĩnh này, hay là không tin ta có lòng làm chuyện tốt? Nếu là trường hợp đầu tiên, thì các ngươi chỉ cần ngồi chờ thời gian trả lời, còn nếu là trường hợp phía sau… Được thôi, tiên sinh ta Trần Bình An vì lo lắng các ngươi sẽ bị bắt nạt, đi con đường này mà không thể bình tâm lại, vì vậy đã làm một cuộc trao đổi với ta, muốn ta tới thư viện trông coi các ngươi học hành. Bây giờ thì tin ta rồi chứ?”
Thôi Sàm nhìn Lý Bảo Bình, “Hiệp khí giang hồ chân chính, trước giờ chưa bao giờ thể hiện ra ngoài một chốc một lát.”
Rồi lại nhìn Lâm Thủ Nhất, “Núi cao nước chảy, đời người còn dài, cả đời này kết thù kết oán, thực sự cảm thấy thoải mái, thì phải đối phó xong với kẻ thù, sau đó lại đi ă hiếp con cháu tôn tằng nhà người ta. Quân tử mười năm báo thù chưa muộn?”
Cuối cùng lại nhìn Lý Hòe, “Nhớ lấy, người tu hành báo thù cũng được, báo ân cũng được, một trăm năm chưa được coi là dài.”
Thôi Sàm tự nói tự vỗ tay, “Được rồi, chuyện chính ta đã nói xong rồi.”
Thôi Sàm vỗ vỗ trán, “Đúng rồi, tiểu Bảo Bình, ta và tiên sinh có đi ngang qua một đỉnh núi, khi đó may mắn thế nào, mà gặp được một đám Quá Sơn Tức chuyển nhà, sau đó vị tiên sinh kia nghe nói trong một vạn Quá Sơn Tức, có thể có một lão tổ tông Quá Sơn Tức thông thể màu vàng, tiên sinh lặng người kéo ta lúc đó còn ngơ ngác leo lên cây ngồi rình, bọn ta cứ ngồi đó rình, đợi hơn một canh giờ, mới tìm được Quá Sơn Tức hoàng kim cố ý lội bùn nguỵ trang.”
Lý Bảo Bình trợn tròn mắt lên, đứng ở trên ghế, sau đó ngồi xuống, giống như thể, làm vậy có thể gần Tiểu sư thúc và Quá Sơn Tắc hơn.
Thôi Sàm lắc đầu lắc não nói: “Sau khi ta trèo xuống khỏi cái cây, cả đường cứ lăn lộn mò mẫm, khó khăn lắm mới tóm được con cá hiếm đó, vốn định muốn nhanh chóng đưa cho ngươi, nhưng Quá Sơn Tức cùng lắm chỉ rời nước được nửa tháng, thế là con cá trong tay đó, cầm cự cũng chỉ được hơn tháng, nếu nói sự thực với người bên dịch trạm, nhờ họ cách dăm ba chặng đổ nước vào sống tạm, Trần Bình An lại không tin tưởng dịch trạm, sợ họ thấy tiền nổi lòng tham, lo gởi người vận chuyển như thế thì đến người còn chả thấy đâu, khiến ngươi mừng hụt một trận, nên hắn nói sau khi đến quê, tới thăm đại ca ngươi giúp ngươi báo bình an, còn trước mắt thì nuôi chỗ Lý Hi Thánh.”