Chương 467
Hoàng đế Đại Tùy cũng không bối rối, chỉ là tự đáy lòng cảm khái nói: “Tuy không tận mắt nhìn thấy, nhưng mà có thể hình dung bên điện Vũ Anh chắc chắn là một cảnh tượng rất đồ sộ.”
Hoàng đế Đại Tùy xoay người, thế mà cung kính chắp tay hành lễ đối với vị tiên sinh dạy học kia, cúi đầu nói: “Khẩn cầu lão tổ ra mặt mời người nọ tới đây.”
Mao Tiểu Đông bước tới gần, khuyên: “Bệ hạ, ta sẽ đi thỏa đáng hơn chút, người nọ là phụ thân của đứa nhỏ trong thư viện của bọn ta, nghe nói con của hắn bị người ta khi dễ rất thê thảm, cho nên mới tức khí, muốn tới hoàng cung nói lý cùng bệ hạ. Ban nãy bệ hạ không muốn gặp, hiện tại người ta bị bức đến phá cảnh, trở thành võ đạo chỉ cảnh đại tông sư thứ ba của Bảo Bình Châu, khí thế chính trực đỉnh phong, cũng chưa chắc sẽ nguyện ý thu tay lại.”
Hoàng đế Đại Tùy cười nói: “Vậy làm phiền Mao lão đi một chuyến, quả nhân chờ ở Dưỡng tâm trai.”
Đợi cho lão nhân cao lớn lướt đi qua, vị tiên sinh dạy học kia nhẹ giọng nói: “Lần này làm việc, hợp lý cũng không hợp tình, là ngươi sai lầm rồi.”
Hoàng đế Đại Tùy gật đầu nói: “Chuyện này là vãn bối sai trước, phong ba lúc trước, cũng lại là Đại Tùy sai trước, hai sai cộng lại…”
Hoàng đế Đại Tùy cay đắng nói: “Lão tổ tông, lần này có chút gian nan rồi.”
Tiên sinh dạy học tuổi tác đã cao, quần áo trên người do giặt nhiều mà trở nên bạc trắng, mỉm cười nói: “Nếu việc đã đến nước này, hoặc là ngươi thành tâm nhận sai, hoặc là cùng hắn đánh một trận đến cùng, đương nhiên không bớt tốn sức, nhưng mà đỡ lo, ngươi không cần suy nghĩ nhiều.”
Hoàng đế Đại Tùy hiểu ý cười, “Vẫn là lão tổ tông suy nghĩ thấu triệt sáng tỏ.”
Lão nhân vỗ vỗ bả vai hoàng đế Đại Tùy, an ủi: “Ngồi long ỷ mặc long bào, gánh vác toàn bộ giang sơn, làm sai chút chuyện là khó tránh khỏi. Nếu ta ngồi ở vị trí của ngươi, có thể sẽ không làm tốt được, ngươi không cần tự trách, lúc trước ta gạt qua dị nghị, chọn ngươi kế thừa đại thống, đến nay ta vẫn luôn cảm thấy đúng.”
Đợi một thời gian dài hơn dự tính, hoàng đế Đại Tùy đứng ở mái hiên bên bên ngoài hành lang Dưỡng tâm trai mới nhìn thấy Mao lão, bên cạnh là một hán tử dung mạo không sâu sắc cùng nhau bước đi đến.
Mao Tiểu Đông tươi cười cổ quái nói: “Bệ hạ, hắn tên là Lý Nhị, là phụ thân của Lý Hòe đệ tử thư viện Sơn Nhai của chúng ta, hắn cố ý muốn đi bộ tiến đến gặp mặt bệ hạ, nói là ở trong nhà người khác bay tới bay lui, không phải thái độ nên có khi giảng đạo lý cùng người khác.”
Đại Tùy hoàng đế dở khóc dở cười.
Tiên sinh dạy học vẫn luôn căng thẳng trong lòng như trút được gánh nặng.
Cùng nhau đi vào Dưỡng tâm trai, trong phòng chỉ có bốn người, ai nấy tự ngồi xuống, Đại Tùy hoàng đế, tiên sinh dạy học, phó sơn chủ thư viện Sơn Nhai, Lý Nhị cha Lý Hòe.
Lý Nhị mở miệng nói: “Muốn gặp bệ hạ, không dễ chút nào.”
Nháy mắt không khí ngưng trọng hẳn lên.
Hoàng đế Đại Tùy cũng không biết trả lời như thế nào.
Cũng may Lý Nhị đã tự mình nói thẳng vào vấn đề: “Người khi dễ con ta, có năm sáu đại gia tử như Thượng Trụ quốc Hàn gia, Nam Khê Sở thị, Hoài Viễn Hầu…, khẩn cầu bệ hạ để cho lão tổ tông gia tộc của bọn họ rời núi, Lý Nhị ta sẽ cùng bọn họ lần lượt đánh từng người một, nếu bọn hắn cảm thấy ta khi dễ người khác, không quan hệ, bọn họ cùng nhau xông lên là được, pháp bảo binh khí gì đó, có thể tìm bằng hữu mượn nhiều hơn một chút. Chỉ là cần phiền bệ hạ ở kinh thành tìm một địa phương rộng rãi yên tĩnh một chút, để cho hai bên chúng ta được thoải mái tay chân. Nếu thật sự không có, đi ra ngoài kinh thành cũng được.”
Mao Tiểu Đông nhịn cười ý, thiếu chút nữa cười ra tiếng vui sướng khi thấy người ta gặp họa.
Tiên sinh dạy học trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, Mao Tiểu Đông đáp trả lại bằng ánh mắt xem thường.
Đại Tùy hoàng đế có chút trợn mắt há hốc mồm, nhẹ giọng hỏi: “Còn muốn đánh một hồi mới được?”
Lý Nhị rầu rĩ nói: “Ta tới nơi này, vốn không phải là đánh với ngươi, chỉ là hoàng đế bệ hạ nhà ngươi không muốn lộ diện, không thể không đánh, ta cũng chỉ có thể đánh cùng các ngươi. Người ta thực sự muốn đánh, ban đầu chính là những kẻ khi dễ con ta, tuy nói bọn nhỏ đánh nhau là thực bình thường, nếu chỉ là như thế này, cho dù Lý Hòe bị các bạn trong học xá kết bè đánh hội đồng, người làm cha này tuy thương xót con, nhưng sẽ không nói cái gì, nhưng làm gì có ai vênh váo tận trời như bọn vào, ỷ vào gia thế chống đỡ là cảm thấy có thể khi dễ người khác, xin lỗi cũng không có, đến cả đồ vật bị trộm cũng không còn?”
Lý Nhị nói tới đây, nghiêm mặt nói: “Đại Tùy các ngươi nếu cảm thấy đạo lý thuộc về bên các ngươi, vậy chúng ta sẽ tiếp tục đấu võ, ta biết Đại Tùy các ngươi trụ cột vững chắc, không sợ giày vò, nhưng Lý Nhị ta thấy rất kỳ quái, quan viên Đại Tùy nếu đều làm trò mèo này, nếu về sau Lý Hòe con ta còn ở địa phương như thế này đọc sách, có thể học được cái gì đây?”
Lý Nhị lập tức nhìn về phía vị tiên sinh dạy học kia, “Lão tiên sinh ngươi cũng được tính là một người có thể đánh được, người lúc nãy mặc quần áo màu đỏ, chỉ tính là một nửa.”
Lão nhân lưng khòm đang uống trà, thiếu chút nữa bị sặc nước trà.
Hoàng đế Đại Tùy cười nói: “Như vậy, quả nhân có thể chuyển lời nói với mấy gia tộc kia, kêu trưởng bối của bọn họ rời núi, chỉ là bên Hoài Viên Hầu kia có chút vấn đề, Hoài Viên Hầu tuy là hậu nhân của khai quốc võ tướng công huân, nhưng lão tổ gia tộc hắn đã sớm qua đời, bản thân cũng chỉ là người bình thường, ngay cả võ phu cũng không được tính.”
Hiển nhiên Lý Nhị đối với điều này đã sớm có chuẩn bị, “Vậy để cho Hoài Viễn Hầu tiêu tiền mời một người, ta không tính toán chuyện này.”
Đại Tùy hoàng đế hỏi: “Cần những gia tộc này công khai xin lỗi Lý Hòe sao?”
Lý Nhị lắc đầu nói: “Một đám lão nhân đại lão gia, xin lỗi một đứa nhỏ thì sao được, không cần, hơn nữa ta cũng không hy vọng con ta ở thư viện Sươn Nhai không thể yên tĩnh đọc sách, chẳng qua ta không quen nhìn tác phong làm việc của những gia tộc này mà thôi, sau khi đánh xong, mấy lão nhân ai nấy tự về nhà về nhà giáo huấn đứa nhỏ nhà mình, như vậy là đủ rồi.”
Hoàng đế Đại Tùy khẽ thở nhẹ một hơi, “Lý Nhị tiên sinh, quả thật hiểu chuyện, sớm biết như thế, quả nhân hẳn đã gặp ngươi sớm hơn.”
Lý Nhị vội vàng xua tay nói: “Ta cũng không phải là tiên sinh gì, Mao lão mới là tiên sinh, hai phu tử trong thư viện truyền thụ học vấn cho Lý Hòe, còn chủ động cùng bốn người nhà chúng ta hàn huyên hơn nửa ngày, cũng có thể xem như tiên sinh chân chính, đối với ai đều khách khí mới là người đọc sách.”
Mao Tiểu Đông mỉm cười không nói.
Thế này là được nể mặt nể mũi hơn so với trời rồi.
Tiên sinh dạy học nghe đến đó, rốt cuộc mở miệng cười nói: “Lần này xem như không đánh không quen biết, Lý Hòe có người cha giảng đạo lý như ngươi, cùng với Lý Hòe có thể theo học ở kinh thành Đại Tùy, đều là chuyện may mắn của Đại Tùy chúng ta, chuyện tốt a.”