Chương 478: Chờ một chút xem

Chờ một chút xem

Chương 478

Tiểu đồng áo xanh vô thức rời xa Trần Bình An vài bước, ngồi chỗ rất xa, “Không dễ dàng như vậy, chỉ cần bị bắt vào Long Vương Lâu, không dễ chịu hơn so con người thân ở nồi chảo, lúc nào cũng phải chịu nổi khổ thiên đao vạn quả, đây là bí mật bất truyền của tông môn lớn nhất thượng cổ Thục Quốc, bọn họ chuyên môn bện Long Vương Lâu, bán cho luyện khí sĩ đường xa mà đến, nỗ lực đi bắt tộc loại của chúng ta.”

Hắn run giọng, nắm chặt nắm tay, lắc lắc, ” Long Vương Lâu nhỏ cỡ như vậy, là có thể bắt được ta rồi.”

Trần Bình An vươn hai tay, khoa tay múa chân một chút tại trước người, “Nếu như là lớn như vậy?”

Lúc này đừng nói tiểu đồng áo xanh hiểu được lợi hại của Long Vương Lâu, cũng là nữ đồng váy phấn đều sợ đến không dám nói tiếp nữa.

Tiểu đồng áo xanh vẻ mặt cầu xin nói: “Lão gia, đừng nói gặp qua, ta nghe đều không có nghe nói qua có Long Vương Lâu lớn như vậy, ngài không phải là có một cái chứ?”

Hắn cố nén kích động không muốn viên Xà Đảm thạch thứ hai, thử hỏi: “Nếu như thật sự có Long Vương Lâu khoa trương như vậy, cho dù là lão tổ tông hóa giao mấy ngàn năm, cũng muốn ngoan ngoãn nhận mệnh. Lão gia, có phải là cảm thấy mấy cái bình đó thật ra không dễ coi? Không có việc gì, lão gia lưu ở trong tay chơi là được, nếu như thật sự không thích, tới quê nhà lão gia trả lại ta là được rồi, về phần Xà Đảm thạch, lão gia nhìn tâm tình cho hay không cho…”

Trần Bình An dở khóc dở cười nói: “Ta không có Long Vương Lâu, cho dù có, các người cũng không cần sợ cái gì.”

Thảo nào hoàng tử Đại Tùy Cao Huyên, lúc trước sau khi mua cá chép kim sắc và Long Vương Lâu, sẽ cảm thấy băn khoăn, ngoại trừ cho ra một túi đồng tiền, lần này tại kinh thành Đại Tùy còn muốn biểu đạt lòng biết ơn.

Lúc đó tại trấn nhỏ gặp phải hán tử dẫn theo sọt cá bán cá, Trần Bình An liếc mắt nhìn ra khác biệt tầm thường. Sao có thể rời nước lâu như vậy, cá chép còn có thể sinh động như thế. Nhưng khi đó thật sự không có tiền, ăn bữa hôm lo bữa mai, nào dám dùng tiền? Khi làm thợ lò, làm ra bao nhiêu tiền cũng không đủ sống, Trần Bình An chẳng bao giờ chi tiêu thêm vào, đối phó củi gạo dầu diêm cũng đã cực kỳ gian khổ.

Hai là bị Cao Huyên và lão nhân nửa đường chặn ngang.

Trần Bình An ném một cục đá xuống suối, thiếu niên lúc này có chút ưu thương, không phải cảm thấy mất mát vì đã đánh mất một phúc duyên hay cơ duyên to lớn, mà là cảm thấy núi vàng núi bạc đã lướt qua bản thân.

Cho nên nói cho cùng, vẫn là yêu thương tiền.

Trên thực tế Trần Bình An không biết hán tử kia, chính là cha của Lý Hòe, Lý Nhị, một trong các đồ đệ của Dương lão đầu. Lúc đó Lý Nhị đã là võ phu đỉnh phong võ đạo cửu cảnh, khác biệt với người trông cửa phụ trách thu tiền, Lý Nhị đối với Trần Bình An quan cảm tốt, về phần Lý Nhị lúc đó vì sao không trực tiếp biếu tặng Trần Bình An, là có chú ý lớn, sư phụ Dương lão đầu trên đường này, từ trước tôn sùng hai chữ “Công Đạo”, cho nên Lý Nhị lúc đó thuận miệng báo ra một cái giá, là vì cò kè mặc cả cùng ngõ Nê Bình thiếu niên, có vẻ càng thêm chân thực.

Chỉ tiếc nửa đường giết ra một người hoàng tử Đại Tùy Cao thị, Lý Nhị vốn phá hủy quy củ trước nhất thời tỉnh ngủ trong lòng, không dám kín đáo đưa cho Trần Bình An cái phần thiên đại phúc vận này, sau Dương lão đầu cũng răn dạy qua Lý Nhị, nói cho hắn một sự thật tàn khốc, nếu như Trần Bình An thật sự nhận sọt cá và cá chép, như vậy có thể sống rời trấn nhỏ hay không đều khó nói trước.

Những mạch nước ngầm này trong trấn nhỏ bắt đầu khởi động, Trần Bình An đến nay chưa được biết.

Trên đại đạo, vĩnh viễn là phúc họa tương y, có một số việc, là họa vô đơn chí, hay là kẻ địch đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, trong khoảng thời gian ngắn không ai nói được, cũng không đoán trước được.

Ba người một lần nữa ra đi, buổi tối ngủ trên núi, tuy rằng đã không cần Trần Bình An gác đêm, thế nhưng Trần Bình An vẫn đang quen lập cái cọc khi ngủ buổi tối, thủ lửa trại một thời gian mới ngủ.

Đêm khuya, trên đỉnh núi, mọi âm thanh đều im lặng.

Bên cạnh lửa trại, tiểu đồng áo xanh bỏ thêm củi vào trong đống lửa, ngoắc ngón tay với nữ đồng váy phấn, “Ngốc nữ, ngươi đến đây.”

Nữ đồng ở xa xa tựa vào rương sách, dùng sức lắc đầu, “Ta không.”

Tiểu đồng áo xanh cười tủm tỉm nói: “Ta không ăn ngươi đâu.”

Nữ đồng đánh chết không đi qua.

Tiểu đồng áo xanh cả giận nói: “Không chịu qua, ta thật sự ăn ngươi đó nha! Ngươi làm sao vậy hả, lời hữu ích không nghe, cần phải bị đánh mới được?”

Nữ đồng váy phấn đành bạo gan ngồi ở đối diện lửa trại.

Hắn hỏi: “Ngươi nói lão gia một người rất bình thường rất không thú vị, sao có thể có đệ tử hung tàn đáng sợ như vậy?”

Nàng ấy suy nghĩ một chút, “Lão gia thiện tâm, người tốt có hảo báo.”

Tiểu đồng áo xanh cười lạnh nói: “Người tốt có thể ăn thay cơm?”

Nàng ấy rụt lui cái cổ.

Hắn châm chọc nói: “Dù gì cũng là yêu quái tu vi ngũ cảnh, hơn nữa còn có một chút bản lĩnh đặc biệt, ngươi có chút cốt khí được không?”

Nàng ấy lần này thật là có chút cốt khí, nhẹ giọng phản bác nói: “Ngươi bị Thái Thượng trưởng lão của Linh Vận Phái ngự kiếm truy sát hai ngàn dặm, sao không thấy ngươi có cốt khí?”

Tiểu đồng áo xanh lần đầu tiên không có căm tức, nhẫn nại giải thích nói: “Ta cũng không phải sợ lão yêu bà một đống tuổi kia, thật sự là không biết xấu hổ, lớn tuổi như vậy, còn vẽ loạn trên mặt mấy cân son, đại gia ta, là anh hùng khó địch song quyền, nếu ăn tươi lão yêu bà, sẽ chọc điên toàn bộ Linh Vận Phái, đến lúc đó làm phiền hà thuỷ thần huynh đệ ta tao ương, ta trong lòng băn khoăn.”

Nữ đồng váy phấn lặng lẽ quay đầu, len lén trợn mắt.

Nàng ấy chỉ dám làm như thế.

Tiểu đồng áo xanh phẫn uất nói: ” Ngốc nữ ngươi là muốn tạo phản hả? ! Ba ngày không đánh ngứa da thịt à! Ỷ vào có lão gia nhà ta làm chỗ dựa, không đem đại gia để trong mắt nhìn phải không?”

Nàng ấy sợ đến muốn lên tiếng gọi Trần Bình An.

Tiểu đồng áo xanh nhanh chóng xua tay, ý bảo nàng ấy không nên hành động thiếu suy nghĩ, thở dài, nói sang chuyện khác: “Lão gia chúng ta mới võ phu cảnh giới nhị cảnh, tuy nói so với võ phu tam cảnh bình thường cũng không kém, nhưng trong lòng ngươi và ta biết rõ ràng, vẫn là rất yếu, còn nữa nhìn hắn ăn, mặc, ở, đi lại, lời nói cử chỉ, căn bản không giống như là đứa nhỏ trong môn hộ đi ra, có thật ở quê hương bên kia có năm ngọn núi không? Còn có thể có nhiều Xà Đảm thạch như vậy? Có thể là tên hung tàn kia, cố ý gạt chúng ta hay không? Muốn đem chúng ta đưa lên núi nhỏ làm thịt không hả?”

Nữ đồng váy phấn cuộn mình đứng lên, nhìn phía ngọn lửa nàng trời sinh thân cận, cả người cảm thấy ấm áp dào dạt, lẩm bẩm nói: “Ta không sao cả. Chi Lam hai đời Tào thị tử tôn, rắp tâm bất lương, có lỗi với thư hương dòng dõi tổ tông bọn họ khổ cực kinh doanh ra, ta lúc đầu không thích bọn họ. Theo lão gia về quê, rất tốt.”

Tiểu đồng áo xanh sắc mặt nghiêm túc và trang trọng, không còn thấy vẻ cợt nhả không nghiêm chính của bình thường, nhẹ giọng cảm khái nói: “Tào thị quả thật đi sai đường, bất quá cũng không có cách nào khác, đổi thành người khác, cũng phải làm như vậy, có thể làm thần tiên, ai còn cam tâm tình nguyện ngu ngốc đi đọc sách đi thi công danh, cái gì chỉ lo thân mình kiêm thiện thiên hạ, đều là thánh nhân Nho Giáo gạt người, ta ở Ngự Giang ngây người nhiều năm như vậy, thấy nhiều người đọc sách bất hạnh, không nói cái khác, chỉ nói thuỷ thần huynh đệ nhiều lần đảm nhiệm Đâm Sử, Quận Thủ, hơn so với thấy quan ở kinh thành còn chân chó hơn, chỉ cần là người tu hành phạm vào chuyện sai, nhất định suốt đêm đi cầu huynh đệ ta hỗ trợ, huynh đệ ta nếu là lúc tâm tình không tốt, còn muốn đem bọn họ để ngoài miếu chờ vài ngày, đám quan lại kia ngay cả rắm cũng không dám thả, vô dụng.”

Nữ đồng váy phấn muốn nói lại thôi, rốt cục vẫn là im lặng không lên tiếng.

Tiểu đồng áo xanh cười hì hì nói: “Lão gia đã ngủ, nhưng đại gia vẫn là đêm trường đăng đẳng, vô tâm đi ngủ. Một phút xuân tiêu đáng giá ngàn vàng… Ngốc nữ, nếu không ngươi làm vợ ta đi?”

Nữ đồng váy phấn nhất thời đỏ con mắt, mắng: “Đồ lưu manh!”

Tiểu đồng áo xanh trừng mắt, “Cái quái gì đây? Đây là phúc lợi to lớn, phần mộ tổ tiên ngươi bốc khói xanh, hiểu không? ! Ngươi nghĩ rằng ta thật thích ngươi? Ta nếu không ham viên Xà Đảm thạch chưa tới tay của ngươi…”

Nàng ấy đứng lên, “Ta đi nói cùng lão gia!”

Hắn không thể làm gì khác hơn là lần thứ hai thoái nhượng, dùng sức ngoắc lại nói: “Đừng như vậy đừng như vậy, chúng ta kết làm huynh muội như thế nào? Kết nghĩa kim lan, đồ của ngươi là của ta, đồ của ta là của ta…”

Nàng ấy thẳng thắn cõng rương sách bỏ chạy.

Tiểu đồng áo xanh đứng lên, chống nạnh cười to, sau khi thu liễm ý cười, bĩu môi, thần thái rã rời, nói thầm nói: “Thật sự là một ngốc nữ.”

Tiểu đồng áo xanh một đường chạy đến vách núi, bỗng nhiên cao giọng nói: “Nhân sinh trong trời đất, ngươi ta đều đi ngược! Đại gia mang theo ngốc nữ theo lão gia về nhà!”

Xa xa Trần Bình An vốn nên ngủ say nhếch lên khóe miệng, lúc này mới không vận hành mười tám kiếm khí lưu chuyển, bắt đầu chân chính ngủ.

Kiếm Lai [Edit]

Kiếm Lai [Edit]

Score 8
Status: Ongoing Author:
Trời đất bao lai, sự lạ không gì không có. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm, có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần, hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!Lời đồng chí sưu tầm: Đây là bản dịch thô (edit) và vì mình cũng chưa có thời gian kiểm tra nên có thể nội dung sưu tầm có những lỗi, sạn (trùng lặp nội dung, trùng chương, tên chương và nội dung chương không đồng nhất, không giống nguyên tác...vv...). Nếu bạn quá đói bi thì chích tạm, còn nếu muốn đọc tinh phẩm, vui lòng đọc bản dịch chuẩn.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset