Chương 483
Nữ đồng váy phấn ngoài miệng nói như vậy, thật ra vẫn len lén nhìn chén nước, trong đôi mắt tràn đầy cực kỳ hâm mộ, đan hai ngón tay nhẹ giọng nói: “Lão gia, loại chuyện này thật sự rất thần kỳ, cần tiên gia trước tiên lấy ra một ít nước từ trên núi chảy xuống số mệnh tương tiếp, ví dụ như nói tảng đá tạc ra một bức tường xây làm bình phong ở cổng, cây cối chặt xuống làm cửa môn phái, hoặc là trong chén nước này chứa đựng nước hồ của Chính Dương sơn, trước khi có kỳ cảnh dị sĩ đối ngoại mở ra, thì sẽ xuất hiện nhóm văn tự nhắc nhở người mua, về phần có nguyện ý tiêu hao linh khí tới nhìn hay không, người mua tự quyết định cũng được. Nếu như nguyện ý, chỉ cần cho vào một chút linh khí, là có thể thông qua thuật pháp thần thông của tông môn đối phương mở ra, khiến cho người mua thấy được hình ảnh chứa đựng bên trong, cực kỳ thú vị!”
Nữ đồng váy phấn càng nói càng có vẻ mất mát, “Ta năm ấy sau khi nhìn thấy trên bút ký, đã từng khẩn cầu Chi Lan Tào Thị giúp ta bỏ số tiền lớn tìm kiếm một khối gỗ như vậy, chỉ là sau khi ta dựa theo ước định sớm cho bọn họ chỗ tốt, Tào thị liền vẫn qua loa tắc trách ta, nói mượn cớ kéo dài, cuối cùng ta liền không có ý tứ mở miệng, chỉ coi như không có chuyện này.”
Tiểu đồng áo xanh đắc ý dào dạt nói: “Đó là bản lĩnh của ngươi thấp, đổi lại là ta, ngươi xem Tào thị có dám lấy tiền mặc kệ hay không?”
Mặt sắc nàng buồn bã.
Trần Bình An vỗ vỗ búi tóc nha hoàn của nàng ấy, ôn nhu an ủi: “Có hại là phúc, ăn thiệt thòi trước, phải tin tưởng sau này sẽ không luôn luôn có hại nữa.”
Nữ đồng váy phấn ngẩng đầu, gật đầu mà cười.
Tiểu đồng áo xanh trợn mắt thật to, một lớn một nhỏ hai người ngốc nghếch.
Sau một lát, hắn kinh hỉ nói: “Trò hay tới rồi!”
Trong chén nước, nổi lên rung động.
Tiểu đồng áo xanh búng ngón tay một cái, nước từ trong chén chậm rãi dâng lên không trung, như nước suối phun, cuối cùng biến thành một bức hoạ thuỷ mạc lớn như thác.
Bức hoạ thuỷ mạc cuộn tròn trên, đầu tiên là xuất hiện một ngọn núi cao vót trong mây, bốn phía có đàn phong vờn quanh.
Sau đó là một bạch y nữ tử ngự kiếm phá không mà tới, bóng hình xinh đẹp không hề có dấu hiệu xuất hiện trong bức hoạ cuộn tròn, bên hông nữ tử treo một hồ lô cổ xưa, khống chế phi kiếm bay đi đến đỉnh núi, trong bức hoạ thuỷ mạc lúc ban đầu bất quá chỉ là thân ảnh nhỏ bé như hạt gạo, từ từ biến thành kích cỡ của bàn tay, dung nhan trong trẻo nhưng lạnh lùng, khí chất xuất trần.
Cách đỉnh núi có một đoạn ngắn, kiếm khí ngưng tụ thực chất, tự vân phi vân tự vụ phi vụ, cổ quái thần kỳ, tuyệt không thể tả, nữ tử tiên nhân không hề ngự kiếm đăng cao, mà là đứng trên phi kiếm, bắt đầu nhìn kiếm ý dồi dàn hàm súc trong kiếm khí xa xa, cho dù là cách ngàn vạn lần, cách bức hoạ thuỷ mạc cuộn tròn, kiếm ý các loại trên đỉnh núi lâu dài hàm xúc, vẫn là đập vào mặt mà đến, hoặc là tang thương cổ xưa, hoặc tinh thần phấn chấn như một mặt trời mới mọc lên ở phương đông, hoặc dày đặc như đám mưa to xối xả.
Tiểu đồng áo xanh cũng không nhìn ra kiếm đạo lung tung kia có bao nhiêu khí phách, chỉ lo chảy nước bọt vì ngắm nghía nữ tử ngự kiếm, nhìn chằm chằm nàng ấy không chuyển mắt, cười trộm nói: “Vị này là Tô Giá tiên tử của Chính Dương sơn, trong lòng của đại gia ta, chỉ xếp sau một vị tiên tử, người nhìn xem, cái tư thái này cái khí chất này, thuỷ thần huynh đệ của ta, thô bỉ không chịu nổi, tuy rằng cũng ngưỡng mộ Tô Giá tiên tử, bất quá vẫn là thích tiên tử thân thể đẫy đà hơn một ít, đúng là giống loài ăn thịt, thánh hiền nói, cũng là nhất châm kiến huyết.”
Hắn vừa chuyển ngón tay, còn muốn đem hình ảnh xoay chuyển phương hướng, biến thành bóng lưng của Tô Giá Chính Dương sơn, sau đó nhẹ nhàng trảo một ái, bóng lưng của tiên tử bỗng nhiên mở rộng, tiểu đồng áo xanh cười khúc khích, đưa tay lau miệng, hận không thể đem cả khuôn mặt dán trên lưng Tô Giá, nếu như không phải có người ngoài ở đây, phỏng chừng đã sớm làm như vậy.
Tiểu đồng áo xanh mi phi sắc vũ nói: “Bất quá tâm can số một của ta, vẫn là đạo cô Hạ Tiểu Lương! Đó chính là tiên tử trong tiên tử, thần tiên trong thần tiên, nếu là nàng ấy cho ta sờ tay nhỏ một chút, ta giảm thọ trăm năm cũng nguyện ý, tuyệt không gạt người, nếu ai có thể giúp ta dẫn tiến, khiến cho ta cùng Hạ Tiểu Lương nói một câu, ta làm cháu trai cho hắn đều được…”
Trần Bình An nhìn khí phách của kiếm đạo hóa thành vân vụ, mặc kệ làm sao dụng tâm nhìn, chỉ cảm thấy muôn hình vạn trạng, nhưng đều nhìn không ra mánh khóe chân chính, Trần Bình An rất nhanh liền thu hồi tâm tư, hy vọng từ trong bức hoạ thuỷ mạc tìm kiếm đến một thân ảnh, Bàn Sơn vượn hành hung ở trấn nhỏ quê hương, chỉ tiếc bức hoạ cuộn tròn trên, từ đầu đến cuối chỉ có một người Tô Giá, nếu như không có nhớ lầm, Phong Lôi viên tên Lưu Bá Kiều, vẫn len lén thầm mến Tô Giá?
Một nén nhang qua đi, thuỷ mạc mờ đi không ít, càng lúc càng không rõ, ngưng tụ lại, cuối cùng một lần nữa biến thành một chén nhỏ nước.
Thế nhưng nước trong chén rõ ràng đã giảm xuống một ít.
Tiểu đồng áo xanh thu hồi chen nước, chà chà tay, vui vẻ nói: “Lần này xem xét, bởi vì có tràng cảnh kiếm khí của Chính Dương sơn đỉnh, cho nên hao hụt rất nhiều, nhưng tuyệt đối không lỗ! Trước đó nhiều lần nhìn các loại phong cảnh của Chính Dương sơn như vậy, Tô Giá tiên tử chỉ có kinh hồng thoáng hiện qua vài lần, lần này… Chẹp hẹp, Tô Giá tiên tử không nghĩ tới là sinh dưỡng tốt như vậy, trước đó nhìn không ra…”
Trần Bình An lặng lẽ đứng dậy, đi ra ngoài động, gió núi gào thét mà qua, thổi qua quần áo của hắn bay phấp phới.
Bất quá bây giờ tu vi nhị cảnh vững chắc, cùng với lần trước trèo đèo lội suối, lần lượt cất thổ nhưỡng vào túi, khiến cho Trần Bình An lúc này thân hình bất động như núi, trong loáng thoáng, dường như đã hoà thành một với vách đá phía sau.
Trần Bình An đột nhiên kinh hỉ nói: “Tuyết rơi!”
Hắn vươn tay đi, chờ đại tuyết của lạc ở lòng bàn tay, giữ cái tư thế này, chỉ là bỗng nhiên quay đầu, đối với tiểu đồng áo xanh và nữ đồng váy phấn vui báo hỉ nói: “Các người mau đến xem, tuyết rơi!”
Một hồi lông ngỗng đại tuyết, không hẹn tới.
Năm nay, một năm hai mươi bốn tiết, đã một cái đến một cái đi, cho dù là ba người trên đường về quê nhà, gặp tuyết rơi thì ít, chỉ có mưa gió thì nhiều.
Thế nhưng ngày hôm nay lại có tuyết lớn, thật sự có tuyết lớn.
Trần Bình An sau khi chào hỏi với bọn họ, tiếp tục đưa tay đón hoa tuyết, vung lên đầu, hài lòng lẩm bẩm: “Tuyết rơi tuyết rơi.”
Nữ đồng váy phấn chưa bao giờ gặp qua lão gia hài lòng như thế, nàng ấy vui vẻ đi về phía trước.
Tiểu đồng áo xanh cũng chưa bao giờ gặp qua người nào ấu trĩ như vậy, hắn ở lại tại chỗ, lầm bầm một mình, cảm thấy nhân sinh thật không có ý nghĩa.