Chương 498
Tiểu đồng áo xanh trừng to mắt.
Oa, không hổ là nữ nhi của thánh nhân Phong Tuyết miếu, bộ dạng thật sự là đẹp.
Đáng tiếc đáng tiếc, chính là người không thể xem tướng mạo, hình như tính tình không được tốt lắm, vô cùng có khả năng một lời không hợp sẽ đánh chết mình, bằng không mình khẳng định muốn hét một tiếng phu nhân.
Nữ đồng váy hồng phấn chớp chớp đôi mắt, tràn ngập tò mò cùng ngưỡng mộ, nghĩ đến mình sau khi lớn lên, cũng muốn giống như vị tỷ tỷ áo xanh ôn nhu dịu dàng trước mắt này.
Nguyễn Tú phá vỡ không khí trầm mặc trước, mỉm cười nói: “Trước tiên đến cửa hàng uống ngụm nước ấm, sau đó những thứ để ở nhà của ta, ta giúp ngươi cùng nhau dời về ngõ Nê Bình?”
Trần Bình An ừm một tiếng.
Sau đó Nguyễn Tú nói một ít chuyện vụn vặt trấn nhỏ, nói gian phòng không biết chủ nhân là ai ở ngõ Nê Bình kia, nàng đã giúp đỡ tu sửa tốt rồi. Chỉ là cửa hàng Thảo Đầu cùng cửa hàng Áp Tuế làm ăn không được tốt mấy, thời điểm nàng nói tới đây, có chút áy náy cùng thẹn thùng. Nàng còn tự chủ trương mang đám gà trong nhà hàng xóm Trần Bình An về cửa hàng thợ rèn nuôi, nhưng mà không cẩn thận để mèo hoang tha đi hai con, Nguyễn Tú nói đến đây, liền càng thêm mất mát. Khiến Trần Bình An phải vội vàng an ủi nàng, lúc này mới nói nhiều chút, nào cần để bụng, đến sáng mai sẽ giết gà nấu canh là được rồi, hắn hôm nay tay nghề nấu ăn tăng cao, khẳng định sẽ ăn rất ngon. Lại khiến Nguyễn Tú lo lắng, nói không thể giết không thể giết, chúng nó thật sự ngoan, gà lớn gà nhỏ, hôm nay đều có tên hết đó.
Trần Bình An cười đến không ngậm được miệng.
Lúc này mới hiểu là Trần Bình An cố ý trêu chọc, Tú Tú cô nương tính tình dịu dàng, nhẹ nhàng trừng mắt nhìn hắn một cái.
Tiểu đồng áo xanh lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra lão gia ngay từ đầu đã đào cho mình cái hố to, vị tỷ tỷ này nơi nào tính tình kém chứ? !
Ăn thiệt thòi lớn rồi, tiểu đồng áo xanh cảm thấy viên xà đảm thạch này, đừng nói khóc lóc om sòm lăn lộn cắm đầu, cho dù trộm cũng phải trộm vào tay, bằng không lòng dạ khó bình!
Đi vào cửa hàng thợ rèn ngay ngắn có thứ tự kia, tiểu đồng áo xanh nguyên bản đi đường mơ hồ lập tức sợ tới mức sắc mặt trắng như tuyết, nữ đồng váy hồng phấn lại tránh ở phía sau Trần Bình An.
Bảy miệng giếng.
Chi chít như sao trên trời.
Mỗi một miệng giếng, đều có kiếm khí xông lên trời.
Chẳng sợ chỉ liếc mắt nhìn nhiều thêm một cái, đã khiến cho tiểu đồng áo xanh cùng nữ đồng váy hồng phấn cảm thấy hai mắt phát đau, hầu như không nhịn được mà đau đớn rơi lệ, hận không thể hiện ra chân thân, chống đỡ uy áp vô hình cùng kiếm ý mênh mông này. Hai tiểu tử run rẩy lên, hưng phấn cùng kích động khi đến Long Tuyền trước đó, lập tức tan thành mây khói, chỉ cảm thấy nơi này khắp nơi hung hiểm, quả thực chính là một tòa lôi trì nhân gian, trấn áp bàng chi dòng giống giao long bọn họ.
Mãi đến khi Trần Bình An bảo hai người bọn họ ngồi ở trên một cái ghế trúc nhỏ trước nhà tranh, hắn cùng Nguyễn Tú đi đến một căn phòng bùn vàng cách đó không xa lấy đồ, hai tiểu tử kia mới thở ra một hơi, hai mặt nhìn nhau, phát hiện trán đối phương đều là mồ hôi.
Tiểu đồng áo xanh nhếch chân lên bắt chéo, ra vẻ thoải mái, châm chọc nói: “Cô ngốc, thực nhát gan, không tiền đồ!”
Nữ đồng váy hồng phấn nhỏ giọng nói: “Ngươi cũng tốt hơn là mấy.”
Tiểu đồng áo xanh hai tay khoanh trước ngực, ra vẻ già dặn nói: “Ta đây gọi là ra vẻ yếu để che mắt địch, ngươi biết cái gì!”
Nữ đồng váy hồng phấn nhìn thấy một hán tử trung niên bước đến, tướng mạo xấu xí, xuất phát từ lễ phép, nàng nhanh đứng dậy nói: “Chào Thúc thúc, tôi là tỳ nữ nhà lão gia Trần Bình An.”
Hán tử gật gật đầu, lấy một cái ghế dựa ngồi ở cách đó không xa, nhìn về phía căn nhà bùn bên kia, sắc mặt không dễ coi cho lắm.
Tiểu đồng áo xanh đánh giá một phen, không thấy có gì đặc biệt, chỉ cho là thanh tráng lao động của cửa hàng thợ rèn, “Nhìn gì mà nhìn, ta cảnh cáo ngươi, Tú Tú cô nương là người thân thiết của lão gia nhà ta, ngươi nếu dám động tâm tư, ta sẽ một quyền đánh chết… Bỏ đi, lão gia dặn dò ta phải giúp mọi người làm điều tốt, coi như ngươi được lợi đó, chỉ là một quyền đánh cho ngươi chết khiếp!”
Hán tử sắc mặt càng thêm khó coi, không có nói chuyện.
Tiểu đồng áo xanh tự cho là nhìn ra một chút manh mối, bởi vì ở giữa cách một nữ đồng váy hồng phấn chướng mắt, hắn nhô người, nhìn qua hán tử, “Ngươi thực sự có ý đồ gì với phu nhân chưa qua cửa của lão gia nhà ta sao? Con mẹ nó ngươi đã bao nhiêu tuổi, thật sự là tức chết ta, đại gia qua lại giang hồ nhiều năm như vậy, thực chưa thấy qua hán tử vô liêm sỉ như ngươi, đến đây nào, chúng ta so chiêu, ta chấp thuận ngươi lấy lớn khi nhỏ…”
Cái gùi phía sau Trần Bình An chứa không đến một nửa, hiện tại đã có thêm một cái bọc hành lý vải bông trầm trọng, cùng Nguyễn Tú sóng vai đi tới.
Sau khi nhìn thấy người nam trung niên, Trần Bình An kính cẩn hô một tiếng Nguyễn sư phụ, hán tử căn bản không quan tâm.
Nguyễn Tú cười hô một tiếng cha, hán tử mới rầu rĩ không vui gật gật đầu.
Cha?
Tiểu đồng áo xanh tựa như bị một phát sét đánh giữa trời nện ở trên đầu, không nói hai lời liền nhảy dựng lên, chạy đến trước người trung niên hán tử, bùm một cái quỳ xuống dập đầu, “Thánh nhân lão gia tại thượng, chịu tiểu nhân tam khái cửu bái!”
Thủy xà ngự sông này phành phành dập đầu, không chút do dự, chỉ là một bụng mật vàng, thầm oán không thôi, ngươi một binh gia thánh nhân cao cao tại thượng, tốt xấu có chút phong phạm thánh nhân được không? Nên ở đỉnh núi phun ra nuốt vào nhật nguyệt mới đúng, bằng không ở bên sông lớn ra quyền như sấm? Kết quả không nói một lời, chạy tới bên cạnh ta ngồi giống như một khúc gỗ, chơi cái trò gì vậy?
Đường đường đại lão Phong Tuyết miếu thập nhất cảnh, binh gia thánh nhân tọa trấn Ly Châu động thiên, hưởng dự Chú Kiếm Sư Đông Bảo Bình châu, ngươi không khắc ở trên trán hai chữ to Nguyễn Cung cũng không sao, bộ dạng lại còn phổ phổ thông thông như vậy? Lui một vạn bước mà nói, đi đường tốt xấu cũng phải long tương hổ bộ chứ? Ngồi cũng phải có khí thế uyên đình nhạc trì chứ?
Tiểu đồng áo xanh cảm thấy mình đã mù một đôi mắt chó sau khi khấu đầu xong, vẫn không dám đứng dậy, một bộ tư thái khẳng khái hy sinh, chỉ là vẻ mặt cầu xin, nước mắt ào ào chảy xuống, dư quang khóe mắt liếc lão gia nhà mình một cái, mong lão gia có thể vì mình mà bênh vực một chút.
Hắn lần này là thật có tâm tư đâm đầu xuống nước mà tự sát.
Có chút nghi hoặc tiểu đồng áo xanh làm trò cổ quái, Nguyễn Tú không rõ là chuyện gì, cũng không nguyện hỏi nhiều, “Cha, con đi cùng Trần Bình An đến trấn nhỏ.”
Nguyễn Cung nghẹn hồi lâu, chỉ nghẹn ra một câu, “Nhớ về sớm rèn sắt.”
Nguyễn Tú hỏi: “Cha, canh giờ khai lô chú kiếm không đúng, sao vậy?”
Hán tử đứng lên, “Ta định đoạt, con đừng hỏi nhiều.”
Nguyễn Tú ồ một tiếng.
Thẳng đến bóng dáng Nguyễn Cung biến mất ở tầm nhìn, tiểu đồng áo xanh lúc này mới có gan đứng lên, lảo lảo đảo đảo, lau nước mắt trên mặt cùng mồ hôi lạnh trên trán, lòng còn sợ hãi, yên lặng lẩm bẩm “Đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời”.