Chương 500
Tiểu đồng áo xanh gật mạnh đầu: “Ta hôm nay khẳng định không khi dễ cô ngốc nữa, ngày mai cho ta nha? Ngày mai, chậm nhất ngày kia cho ta, lão gia, được không?”
Trần Bình An hỏi ngược lại: “Ngươi nói được không?”
Tiểu đồng áo xanh cắn răng một cái, quay đầu trịnh trọng nói với nữ đồng váy hồng phấn: “Cô ngốc, một tháng tới ta sẽ không khi dễ ngươi.”
Trần Bình An cười cười, vỗ một cái ở trên đầu hắn, “Thời gian ít nhất một năm.”
Tiểu đồng áo xanh ra vẻ tủi thân và uất ức, thật ra ở trong lòng vụng trộm vui mừng, đối với giao long chúng ta mà nói, một năm tính là cái gì, một trăm năm quang âm còn là không lâu.
Trần Bình An cũng không phải là khờ, chỉ lười so đo chút lòng dạ cong cong này của tiểu đồng áo xanh mà thôi, dù sao một đường này đi tới, có bọn họ làm bạn, đi đường cũng không tịch mịch, Trần Bình An thật ra thực cảm kích hai người bọn họ, xoay người một lần nữa thu dọn lại túi vải bố, Nguyễn Tú cũng đã thu nhận phần lễ vật kia, hai lớn hai nhỏ trong phòng, đều ngồi quanh cái bàn.
Nguyễn Tú đề nghị: “Đi cửa hàng xem thử?”
Trần Bình An gật đầu nói: “Xem qua cửa hàng, ta vừa vặn đi Lý gia đại trạch phố phúc lộc, có thứ này muốn tặng cho Lý Bảo Bình đại ca.”
Là con cá chép màu vàng kia.
Khóa cửa rồi cùng nhau rời khỏi, con cá chép hay nhảy loạn kia, chứa ở trong một cái hũ gốm nhỏ, hũ gốm chứa đầy nước giếng được Nguyễn Tú lấy từ Thiết Tỏa tỉnh bên kia đưa đến, con cá chép cuối cùng là như cá gặp nước danh xứng với thực, ở bên trong tùy ý bơi lội, dị thường vui vẻ, không ngừng bắn ra tia nước, tiểu đồng áo xanh vừa mới nuốt vào một viên xà đảm thạch bình thường, liền muốn biểu hiện bản thân, chủ động nhận lấy hũ gốm, sau khi bị tia nước bắn lên trên người, đột nhiên khiếp sợ nói: “Nước giếng này… đáng chú ý.”
Nguyễn Tú gật đầu nói: “Đáng tiếc Thiết Tỏa tỉnh hôm nay bị người bên ngoài mua rồi, dân chúng đã không thể đi lấy nước, tới gần cũng không được.”
Nàng đi lấy nước, đương nhiên không thành vấn đề.
Tiểu đồng áo xanh sau khi ở cửa hàng thợ rèn chịu qua kinh sợ, đã là thần hồn nát thần tính, đã không dám hoành hành vô kỵ, nghe thấy tin này, thiếu chút nữa đấm ngực dậm chân, lẩm bẩm thầm oán Trần Bình An vì sao không còn sớm chút mua lấy giếng nước này.
Nguyễn Tú nhẹ giọng hỏi: “Bằng không ta đi tìm người nói chuyện thứ xem? Nếu ngươi nguyện ý mà nói, nói không chừng có thể mua cái thiết tỏa tỉnh này.”
Trần Bình An nhanh lắc đầu: “Không cần, hơn nữa ta hôm nay cũng không có tiền.”
Nguyễn Tú muốn nói lại thôi, mắt thấy Trần Bình An thần sắc kiên quyết, đành phải bỏ qua cái ý niệm trong đầu này.
Tới gần ngõ Kỵ Long, Trần Bình An nói: “Có tiểu cô nương tên là Thạch Xuân Gia, hình như chính là nữ nhi chưởng quầy một gian cửa hàng trong đó.”
Nguyễn Tú có chút mơ hồ, “Ta không biết.”
Chuyện mà cô gái không thèm để ý, thật ra rất nhiều.
Khi hỏa kế sư phụ hai gian cửa hàng, nghe nói chủ nhân cửa hàng chân chính lộ diện, đều lại đây giúp vui, đa phần là phụ nhân cùng cô gái làm tốt bổn phận, sau khi thấy Trần Bình An, khó tránh khỏi có chút thất vọng, lục tục quay về cửa hàng làm việc. Ngược lại bọn họ lại kêu Nguyễn Tú là chưởng quầy, làm cho cô gái có chút ngượng ngùng.
Trần Bình An ở cửa hàng Áp Tuế ngồi chốc lát, uống trà nóng, có chút xấu hổ, bởi vì căn bản không biết nên làm cái gì nói cái gì, ngược lại là Nguyễn Tú hỏi công việc tương quan đâu vào đấy, nhập vào bao nhiêu, lợi nhuận bao nhiêu, Trần Bình An nhìn cô gái áo xanh sắc mặt tập trung, hắn gãi gãi đầu, bắt đầu cảm thấy lễ vật của mình, đưa là rất qua loa không dụng tâm.
Trước khi đi phố phúc lộc, Nguyễn Tú nhìn tiểu đồng áo xanh cùng nữ đồng váy hồng phấn, cùng Trần Bình An nhẹ giọng dặn dò một câu, “Phố Phúc Lộc cùng ngõ Đào Diệp hôm nay rất biến dạng, rất nhiều người bên ngoài đến đây, trong đó Lý gia có vẻ đặc thù, lão tổ nhà bọn họ thành công tễ thân thập cảnh, dựa theo Đại Ly tiên đế ban phát lệnh ân thưởng, đương kim Thiên tử ban thưởng cho Lý gia hạ hai danh ngạch ân ấm, con cháu Lý thị có thể trực tiếp được hai thanh lưu quan thân, không biết vì sao, một làm quan ở kinh thành, còn một lưu ở nhà, lại cự tuyệt, cho nên phố Phúc Lộc gần đây không khí có chút quái lạ.”
Trần Bình An nghĩ nghĩ, để cho hai đứa nhỏ ở lại cửa hàng, mình cầm hũ gốm đi phố Phúc Lộc, hơn nữa không để cho Nguyễn Tú dẫn đường. Nguyễn Tú cũng không kiên trì, quay về cửa hàng thợ rèn.
Cô gái rời khỏi trấn nhỏ, đi về phía cầu đá hình vòm không biết đã đi qua bao nhiêu lần, hành lang kiều sớm đã gỡ đi, hôm nay lão kiếm điều đều đã trôi đi không thấy, từng có người biết chuyện ý đồ sưu tầm, mong được một chút ít cơ duyên có còn hơn không, nhưng chỉ là vô ích.
Đối với quận Long Tuyền mạch nước ngầm bắt đầu khởi động mà nói, chuyện kỳ kỳ quái quái đã xảy ra rất nhiều, mưu tính thiên thu đại nghiệp lại là tầng tầng lớp lớp, nào lo lắng loại việc nhỏ này.
Nguyễn Tú đi ở trên cầu đá, kìm lòng không được lấy ra khối thẻ tre nọ, giơ lên cao.
Năm chữ nhỏ, nhìn hoài không chán.
Nàng đột nhiên cảm thấy nếu có thể ở mặt sau khắc một hàng chữ, thì càng tốt hơn.
Ví dụ như “Trần Bình An tặng Nguyễn Tú”?
Trên trấn nhỏ.
Trần Bình An lại một lần nữa dẫm ở trên con đường lát đá, từng tòa hào trạch nhà cao cửa rộng kéo dài như núi, so sánh với trước đây, hôm nay quay đầu lại xem, Trần Bình An tự nhiên nhìn ra càng nhiều ý tứ hàm xúc.
Trần Bình An lúc này vừa mới đi đến cửa Lý gia, đã nhìn thấy có một người nam thanh sam đứng ở bên đó, cười nhìn về phía mình.
Không biết vì sao, nhìn thấy người nam trẻ tuổi đầy người phong độ trí thức này, Trần Bình An lại nghĩ đến lần đó đi học thục đưa thư, quay đầu nhìn lại, lúc ấy mắt nhìn thấy, là Tề tiên sinh đang đứng ở cửa học thục.
Phong thái giống nhau như đúc.
Thoáng như thần nhân.
Luôn luôn có những người, liếc mắt nhìn một cái là lòng sẽ sinh hảo cảm, đạo lý đều giảng không thông.
Trần Bình An sau khi nhìn thấy vị thư sinh kia, trầm trọng trong lòng tích góp sau khi đi qua nửa con phố Phúc Lộc, trở thành hư không, cầm hũ gốm bước nhanh tới.
Thư sinh trẻ tuổi tươi cười ấm áp, không có đứng ở tại chỗ, mà đi thẳng về phía Trần Bình An, hơn nữa còn mở miệng trước nói: “Ngươi chính là Trần Bình An, ta tên là Lý Hi Thánh, là đại ca Bảo Bình. Phong thư nhà mới nhất của Bảo Bình khi ở thư viện Sơn Nhai, ta đã nhận được, ta làm ca ca, thật sự là không biết hồi báo như thế nào, nghe nói ngươi luôn luôn ở đó đọc sách, về sau không ngại thường xuyên tới nhà của ta, ta cũng tính có chút sách, xin cứ lấy xem.”
Không chỉ như thế, người nam trẻ tuổi sau khi tiếp nhận hũ gốm từ trong tay Trần Bình An, còn xoay người cúi đầu, “Đại ân không lời nào cảm tạ hết được.”
Điều này làm cho Trần Bình An có chút chân tay luống cuống, chỉ vào cái hũ gốm nọ, thần sắc câu nệ nói: “Lý công tử, trong hũ gốm chứa một con cá chép, là ta ở trên đường trở về bắt được ở trên núi, đến đưa cho Bảo Bình.”
Lý Hi Thánh cúi đầu nhìn thoáng qua con cá màu vàng ở trong hũ gốm, ở nơi chật hẹp như vậy vẫn cứ thoải mái, hắn ngẩng đầu, nhìn Trần Bình An, cảm khái nói: “Trước đây từng ở trong giấy bút của tiên hiền nhìn thấy miêu tả về cá chép thần kỳ, cá chép màu vàng, trong vạn không có một, không nghĩ tới đời này còn có cơ hội chính mắt chứng kiến, yên tâm, ta nhất định sẽ chăn nuôi cẩn thận, tương lai Bảo Bình về nhà, nó nhất định sẽ rất vui.”