Chương 501
Lý Hi Thánh cúi đầu nhìn thoáng qua con cá màu vàng ở trong hũ gốm, ở nơi chật hẹp như vậy vẫn cứ thoải mái, hắn ngẩng đầu, nhìn Trần Bình An, cảm khái nói: “Trước đây từng đọc thấy miêu tả về cá chép thần kỳ trong giấy bút của tiên hiền, cá chép màu vàng, có một không hai trong vạn vật, không nghĩ tới đời này còn có cơ hội chính mắt chứng kiến, yên tâm, ta nhất định sẽ nuôi nó cẩn thận, tương lai Bảo Bình về nhà, nàng nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Tấm chân thành nhiệt tình của Lý Hi Thánh vị thế gia tử nhà cao cửa rộng khiến cho Trần Bình An hoàn toàn không biết nên đáp lại như thế nào, tuy rằng lúc ấy có kéo theo Thôi Đông Sơn cùng đi nhìn chăm chú đám cá chép vàng hùng dũng kia, cuối cùng nhìn đến cay xè cả mắt, thật vất vả mới bắt được con này, cũng mặc kệ trên sách vở ghi chép như thế nào, mặc kệ Thôi Đông Sơn nói nó huyền diệu ra sao, đối với Trần Bình An mà nói, thực chưa nói tới cái gì quý hiếm quý trọng.
Chỉ cần là Trần Bình An trong lòng nhận thấy muốn làm thân với người này, hắn sẽ nguyện ý moi hết tin gan.
Trần Bình An thật sự không biết cách nói chuyện thân thiện, gãi gãi đầu, cáo từ một tiếng, muốn xoay người bỏ đi.
Lý Hi Thánh vội vàng kêu Trần Bình An lại, “Sao không vào trong nhà ngồi một lát, hôm nay trước tiễn ta sẽ dẫn ngươi đi một lượt, về sau cứ tự đến nhà đọc sách, ta sẽ báo với người gác cổng.”
Trần Bình An lắc đầu nói: “Lần sau đi.”
Lý Hi Thánh bất đắc dĩ cười nói: “Tốt xấu gì cũng phải để ta thả con cá chép vàng xuống, trả hủ gốm lại cho ngươi chứ?”
Lần này Trần Bình An không khách khí, gật đầu nói: “Ta chờ ở chỗ này.”
Lý Hi Thánh cười nói: “Chờ một lát, ta đi rồi quay lại ngay.”
Hắn xoay người, cầm hủ gốm chạy chậm đi.
Nam nhân trẻ tuổi vào giờ khắc này, không hề giống như thánh hiền phu tử mà sách vở đạo lý thường nói, mà là thật sự rất giống đại ca của tiểu cô nương áo bông đỏ kia.
Không bao lâu sau, Lý Hi Thánh cầm theo hủ gấm chạy trở về, hai bên nách còn kẹp theo mấy quyển sách, sau khi Trần Bình An nhận lấy hủ gấm, xoay người đặt xuống đất, chà mạnh hai tay, lúc này mới tiếp nhận bộ sách, học theo kẹp vào nách, cuối cùng động tác lóng ngóng cầm lấy hủ gấm, “Ta xem xong sẽ trả lại sách.”
Lý Hi Thánh cười như xuân phong, xua tay nói: “Không cần sốt ruột trả lại sách, cứ từ từ xem là được, chúng nó còn ngoan hơn Bảo Bình, cũng sẽ không tự mình chạy tới chạy lui.”
Lý Hi Thánh thu hồi vẻ mặt vui đùa, chậm rãi nói: “Trần Bình An, đừng cảm thấy ta mời ngươi tới nhà đọc sách là lời khách sáo, ta thật sự rất hy vọng ngươi đến nhiều hơn, tuy Bảo Bình thông minh thật, nhưng chung quy tuổi còn nhỏ, tính tình con nít, để cho nó ở nhà im lặng đọc sách, thật sự là còn khó hơn so với lên trời. Cho nên đã nhiều năm rồi, cảm giác giống như trong nhà chỉ có một mình ta lật giở đọc sách, cẩn thận suy nghĩ lại, thật ra rất vô nghĩa.”
Lý Hi Thánh một hơi nói ra rất nhiều lời tâm sự.
Nếu lúc này có nhân vật của Lý gia ở đây, nhất định sẽ nghĩ đến mặt trời mọc đằng tây rồi.
Bởi vì này vị đại công tử Lý gia thanh danh không hiểm hách này, được đệ đệ Lý Bảo Châm phụ trợ, có vẻ thật sự quá cổ lỗ không thú vị, tuy đối với ai cũng đều hòa khí, nhưng mà cực ít nói, nặng nề không thú vị, mỗi ngày nếu không phải trốn trong thư phòng vùi đầu nghiên cứu học vấn, thì là một mình tản bộ trong đại trạch, mặt trời mọc mặt trời lặn cũng ngắm, phong tuyết minh nguyệt cũng ngắm, cái gì cũng ngắm, có quỷ mới biết có thể ngắm nhìn ra điều gì thú vị. Cũng may Lý Hi Thánh rốt cuộc vẫn là trưởng tôn của Lý gia, nhân duyên không kém, phủ thượng không có người nào chán ghét một vị gia chủ tương lai tính tình hiền hoà, chỉ là so với đệ đệ Lý bảo Châm thì không được yêu mến bằng mà thôi.
Trần Bình An gật đầu nói: “Ta sẽ đến.”
Lý Hi Thánh ừ một tiếng, phất tay cáo biệt cùng thiếu niên.
Nhìn bóng lưng Trần Bình An dần dần đi xa, Lý Hi Thánh lẩm bẩm nói: “Ta thấy núi xanh thật tươi đẹp.”
Hắn hiểu ý cười, “Núi xanh có thấy ta vậy không?”
Lý Hi Thánh xoay người đi hướng về đại môn, đi qua cửa, vẻ mặt ý cười, lẩm bẩm: “Lại là một ngày tốt đẹp.”
Nhưng mà Lý Hi Thánh vừa nghĩ đến tin tức bên kinh thành truyền, hắn liền thở dài, không có biện pháp, gia gia có bản nan niệm kinh, cứ vậy đi tới, đi xuyên qua hành lang, nam nhân trẻ tuổi lại tự cười một mình, “Không phá hỏng ngày hôm nay tốt đẹp.”
Trong hành lang, một nha hoàn trẻ trung đi tới đối mặt hắn, chậm lại bước chân, nghiêng người làm lễ vạn phúc, dịu dàng nói: “Đại thiếu gia.”
Lý Hi Thánh theo thói quen bước chân chậm lại, cười gật gật đầu, cũng không nói lời nào, cứ như vậy mà đi lướt qua.
Nha hoàn tư sắc không tầm thường quay đầu nhìn lại, nàng khó tránh khỏi hối hận, trong lòng ai thán một tiếng, con người đại công tử cũng không tệ, đáng tiếc không hiểu phong tình.
Nếu đổi thành nhị thiếu gia, nhất định sẽ dừng lại, nói chuyện phiếm với mình, còn có thể khen ngợi vài câu mấy đồ trang sức xinh đẹp mình vừa mua.
Tất nhiên nàng không biết.
Vị trưởng tôn Lý gia này quả thật khó hiểu phong tình nơi này, nhưng am hiểu sâu sắc phong tình nơi khác.
Như mưa rào tưới sen khô, gió xuân thổi kỵ binh, mỹ nhân soi gương đồng, tướng quân mang bảo đao, đại tuyết phủ thanh sơn.
Đều là vẻ đẹp nhân gian trong mắt người kia.
Lý Hi Thánh trở lại sân phòng mình, trong viện có một ao nước nhỏ do đá cuội đủ màu xây lên.
Lý Hi Thánh ngồi xổm bên bờ ao, cúi đầu nhìn nước ao trong suốt, bên trong còn có con cá chép màu vàng kia, lắc đầu vung đuôi, tiêu dao tự tại.
Rất khó tưởng tượng, cái ao ra hình ra dáng này đều là công lao của một mình Lý Bảo Bình, tiểu cô nương mỗi lần ra khỏi cửa trót lọt, phần lớn sẽ đi tới bên Long Tu Khê để nhặt đá, tích lũy tháng ngày, mang từng viên từng viên về nhà, sau lại có một ngày Lý Bảo Bình suy nghĩ đột phá, nhìn tảng đá chồng chất thành núi nơi góc nhà, muốn đem cho đại ca tạo ra ra một cái ao có thể nuôi cá nuôi cua, Lý Hi Thánh không thể ngăn cản chuyện này, đành phải tìm cách giúp đỡ, nhưng mà từ đầu tới đuôi, làm tất cả mọi việc đều là do một tay Lý Bảo Bình, Lý Hi Thánh thân là đại ca muốn đến hỗ trợ, nàng còn chết sống không vui.
Lý Hi Thánh nhìn thấy bên dưới tảng đá xanh, có một tiểu tử nhô đầu ra, cười tủm tỉm nói: “Hai người các ngươi, sống chung hòa thuận, không được đánh nhau.”
Lý Hi Thánh đứng lên, đi tới tiểu thư phong đang treo bức hoành “Kết lư”, bắt đầu trải giấy nghiền mực, đề bút vẽ tranh.
Là một bức tranh cây tùng phủ tuyết mang đậm phong cách cổ xưa.
Sau khi buông bút lông, Lý Hi Thánh lắc lắc cổ tay, bắt đầu cúi đầu ngắm nhìn bức họa này, mực nước chưa khô, mùi mực xông lên mũi.
Cuối cùng hắn đi tới bức họa kia thổi nhẹ một hơi.
Thông xanh trong bức họa như gặp phải gió to mà ào ào rung động, tuyết đọng trên cành nháy mắt tiêu tán.
————