Chương 525
Nguyễn Tú cau mày gật đầu nói: “Ta nhẫn tâm vậy đó.”
Nhóm phụ nhân cả đám ngây ra như phỗng.
Một vị phụ nhân lấy lại tinh thần, nhẹ giọng nói: “Chúng ta không tán gẫu với cô nữa, tìm Trần Bình An, nếu hắn không biết xấu hổ mà keo kiệt, chúng ta sẽ bẻ cột sống hắn, xem hắn còn muốn thanh danh hay không.”
Hai vị phụ nhân còn lại gật gật đầu, biện pháp này khẳng định có tác dụng, một người mặt mày vui vẻ, khẽ nói cười: “Trần Bình An sợ nhất người khác nói hắn cha mẹ không tốt, cách này dùng được nhất.”
“Cút!”
Nguyễn Tú đưa ra một ngón tay, chỉ về đầu khác của ngõ Nê Bình, mặt không chút thay đổi mà nói: “Bằng không ta sẽ đánh chết các ngươi.”
Phía sau Nguyễn Tú truyền đến một tiếng nói già nua, “Đánh chết bọn họ làm gì, không sợ bẩn tay à?”
Nhóm phụ nhân vốn lần đầu tiên thấy Tú Tú cô nương phát hỏa, có chút hốt hoảng, sau khi các ả nhìn thấy lão nhân kia lộ diện, liền nhẹ nhàng thở ra, dù sao cũng là gương mặt dân chúng trấn nhỏ đều quen thuộc, bao nhiêu năm trôi qua, từng nhà từng hộ bất luận giàu nghèo đều cần giao tiếp cùng lão nhân, hoặc có thể nói là giao tiếp cùng lão nhân nơi hiệu thuốc bắc Dương gia, dù sao cho dù là Diêm Vương gia muốn thu người, cần phải hỏi trước các lang trung cửa hàng Dương gia có đồng ý hay không, nhưng chỉ là lấy tiền hơi mắc một chút, làm cho người ta không vui.
Nguyễn Tú quay đầu nhìn mắt lão nhân, không nói lời nào.
Dương lão nhân rút từng hơi thuốc lá rời, nhìn đám đàn bà ba hoa, tâm địa không tính là ác độc, còn nếu nói là hạng người lương thiện, vậy thật sự còn cách xa cực kỳ, lúc Trần Bình An tuổi nhỏ gặp rủi ro, không có song thân, thiếu chút nữa sống không nổi, láng giềng quê nhà ra tay giúp đỡ quả thật không ít, dù sao cha mẹ Trần Bình An cũng là người phúc hậu, lòng người đều là máu thịt, ví dụ như mẫu thân Cố Sán, còn có vài vị lão nhân hôm nay đã qua đời, cũng thường xuyên lôi kéo đứa nhỏ đi nhà mình ăn cơm, không chỉ đồ ăn, trời giá rét đông lạnh sẽ đưa chút quần áo cũ, chắp vá loang lỗ, nhưng ít nhiều cũng có thể giúp đỡ giữ được cái mạng.
Chỉ là con người ta vốn thích nhai lại, như trong chuyện này, người thật sự giúp đại ân, sau đó cũng chưa nghĩ sẽ nhận được hồi báo, nhìn thấy tiền đồ của thiếu niên, chỉ là tự đáy lòng vui vui, nguyện ý cùng vãn bối nhà mình nhắc vài câu người tốt có phúc báo tốt, nói là xem đi, lão thiên gia có mắt, không phụ lòng của đôi vợ chồng trẻ tuổi, hôm nay toàn bộ phúc báo đều rơi lên trên người con trai.
Theo đó bọn họ cũng có thêm chút hy vọng cùng chờ đợi trong cuộc sống, nghĩ nhà mình về sau cũng có thể vận khí tốt như vậy.
Ngược lại là những người lúc trước không hề bỏ tiền bỏ công, nhắm chừng còn không ít lần nói mát mẻ, sau khi thiếu niên ngõ Nê Bình phát tích, thật sự là liều mạng há to miệng như sư tử ngoạm, người người xem mình như Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, ví dụ như ba người trước mắt, thường xuyên đi hẻm Kỵ Long ăn uống không trả tiền, còn mang theo cả nhà cùng đi, cô gái Nguyễn Tú chịu đựng, không muốn Trần Bình An bị người ta nói xấu, lại không muốn sổ sách cửa hàng bị sai lệch, đành phải lấy ra bạc tiết kiệm của bản thân để bù vào chỗ thâm hụt, số lượng không tính là quá lớn, gần một năm trôi qua, cũng tầm bốn năm trăm lượng bạc.
Nhưng số tiền này, ở ngõ Nê Bình ngõ Hạnh Hoa những nơi cùng khổ thế này, tầng dưới chót phố phường quanh năm suốt tháng không sờ được tới mấy miếng bạc vụn, thực không nhỏ.
Dương lão nhân nhìn phụ nhân không dẫn theo con trẻ, mở miệng nói: “Đi nói một tiếng với hán tử đang làm sai dịch ở huyện nha, để cho hắn nói một câu với những người sau lưng, người làm việc gì trời đều đang nhìn, những chuyện khiến người khác ghê tởm, nên có chừng có mực, cẩn thận về sau sinh con không có lỗ đít hay mắt, thực sự trở thành tai họa, không đùa được đâu.”
Cái kia phụ nhân có chút chột dạ, “Dương lão nhân, ông đang nói gì vậy? Tôi nghe mà không hiểu gì hết.”
“Không hiểu thì thôi.”
Lão nhân phun ra một vòng khói mênh mông, “Vậy ta sẽ nói những lời các ngươi đều nghe hiểu được, về sau đến cửa hàng bốc thuốc, tính tiền giá gấp bội, gặp phải người bệnh nặng sắp chết, lang trung trong cửa hàng Dương gia sẽ không đến nhà ba người các ngươi, cứ chuẩn bị quan tài là xong.”
Phụ nhân nhóm nhất thời ngạc nhiên.
Dương lão nhân liếc mắt một cái nhìn đứa nhỏ mặt mày thanh tú, căn cốt thân thể cường tráng, đang khiếp sợ đứng sát bên cạnh mẹ mình, lắc đầu thở dài nói: “Đáng tiếc, cho mẹ ngươi một trăm lượng bạc, cứng rắn chặt đứt trường sinh lộ. Về sau không thể sống yên ở ngọn núi lớn phía tây, thời điểm rời xa quê nhà lang bạc kỳ hồ, hãy suy nghĩ về những gì ta nói hôm nay.”
Lão nhân lập tức rời đi, “Tú Tú cô nương, nếu kế tiếp các ả còn chưa cút, vậy thực sự có thể đánh chết các ả, hợp tình hợp lý hợp quy củ, không ai chỉ ra được lỗi gì. Sau khi đánh chết, không cần nhặt xác, chỉ cần nhớ rõ ném ra khỏi ngõ Nê Bình, sau khi bẩn tay, đến Long Tu hà rửa ráy là được.”
Lúc trước quan cảm của Nguyễn Tú đối với Dương lão nhân vốn không tệ, chỉ là chưa tới mức thật tốt, luôn cảm thấy mây mù che phủ không chân thật, cho nên còn có chút kiêng kị, nhưng mà hiện tại hảo cảm đột nhiên tăng lên, cười nói: “Lần sau ta sẽ cùng Trần Bình An đến cửa hàng chúc tết.”
Dương lão nhân ừ một tiếng, gật gật đầu, không cự tuyệt. Lão nhân đi ở trong hẻm nhỏ, bước qua từng ngôi nhà cửa cũ kỹ, phần nhiều là những ngôi nhà rách nát không chịu nổi như Tào thị đã không còn chủ nhân, nhưng cuối cùng cây khô gặp mùa xuân như tòa nhà Tào gia chỉ là số ít, rất nhiều nhà con nối dòng điêu linh, hương khói đoạn tuyệt, một nhà nói không còn là không còn nữa.
Lão nhân lại nghĩ đến tức phụ mạnh mẽ nhà Lý Nhị, lát nữa sẽ quay lại gặp tiểu cô nương thông tình đạt lý kia, lão nhân tâm tình còn có chút phức tạp, tốt xấu nửa nọ nửa kia.
Trấn nhỏ này chỉ sợ cũng chỉ có vị phụ nhân ngu muội thiếu tâm nhãn kia có bản lĩnh cùng lá gan để chửi tay đôi cùng lão nhân, mấu chốt là lão nhân mắng chửi không lại nàng.
Lão nhân có lần thật sự là bị phụ nhân mắng chửi thê thảm, thật sự nhịn không được, để cho Lý Nhị lo mà quản lý cái miệng hung hăn của tức phụ mình, kết quả Lý Nhị nín nhịn nửa ngày, trả lời bằng một vài câu vô liêm sỉ khiến cho Dương lão nhân càng nổi trận lôi đình: Sư phụ nếu người thực sự tức giận thì cứ đánh ta là được rồi, nhớ là đừng đánh vào mặt, bằng không về nhà bị tức phụ nhìn thấy, nàng lại đến chửi.
Nếu không phải nể tình nha đầu nhà Lý Nhị, Dương lão nhân thật muốn một tát một cái cho phụ nhân kia nát thành thịt vụn.
Trong ngõ nhỏ ba vị phụ nhân không dám tiếp tục ở lại, khi đi cao hứng khi về mất hứng, ra khỏi ngõ nhỏ còn nổi lên nội chiến, đều tự trách tội đối phương, hùng hùng hổ hổ, liên tiếp không ngừng.
Đứa nhỏ bị Dương lão nhân đơn độc nhắc nhở kia, trong lúc mẫu thân cùng người khác khóc lóc om sòm chửi rủa, trước sau vẫn giữ sắc mặt trầm tĩnh, đứa nhỏ quay đầu nhìn phía vào hẻm nhỏ vừa hẹp vừa sâu, chỉ cảm thấy trong đầu trống vắng, không thể nói rõ vì nguyên nhân gì, như là mất đi vật gì rất quan trọng, tựa như phụ nhân nướng đồ ăn thiếu diêm, tiều phu lên núi đã đánh mất cây rìu.