Chương 531
Ngụy Bách nói thêm chút chuyện nhỏ nhặt rồi chấm dứt, không muốn tiết lộ nhiều hơn, tranh chữ chừa chút khoảng trống, nói chuyện cũng giống vậy.
Quần áo trắng ngự phong lăng không, phiêu nhiên mà đi trong biển mây gió núi.
Sau khi Ngụy Bách rời khỏi Lạc Phách Sơn, giảm lại tốc độ, tùy tay ngắt lấy một mảnh mây trôi, nặn thành giống như tuyết cầu, không ngừng tăng thêm sức nặng, cuối cùng hai tay ôm vào nhau, đè nén thật mạnh, cuối cùng trong lòng bàn tay Ngụy Bách có thêm một bạch cầu lớn chừng viên đá cuội lớn nhỏ, trong không trung hắn tìm được một trong những ngọn nguồn Long Tu Hà của trấn nhỏ, ném tới một khe nước trong núi, bạch cầu rơi vào trong đó, nhanh chóng có một cá trắm đen nuốt nó vào trong bụng, sau đó xuôi dòng xuống phía dưới, rời núi, thanh ngưu bối, cầu đá hình vòm, cửa hàng thợ rèn, lại từ thác nước giao giới giữa Long Tu Hà cùng của hàng rèn sắt, theo dòng nước mạnh mẽ cùng nhau đổ xuống.
Nước sông cuồn cuồn, quang âm trôi qua, bên Thiết Phù Giang bốn bề vắng lặng, trên cây liễu già cành trổ ngang trên mặt nước, Thiết Phù giang thủy thần tên là Dương Hoa đang ngồi trên cây dương liễu, nhắm mắt ngưng thần, phúc giáp che lấp dung nhan cô gái giang thần, đột nhiên mở mắt ra, đưa tay vẫy một cái, một con cá trắm đen vui vẻ bị nàng tóm lấy, nàng lấy một ngón tay làm lưỡi dao, xé bụng cá trắm đen ra, sau đó phát hiện viên bạch cầu linh khí dư thừa kia, ngón cái nàng sờ nhẹ một chút, trước tiên khâu lại bụng của cá trắm đen “Kí tín” kia, từ trong lòng bàn tay nàng trượt vào nước sông, cá trắm đen sau khi vào nước, vui dị thường, vẩy cá toàn thân tựa như bóng bẫy sáng chói hơn.
Dương Hoa cúi đầu nhìn bạch cầu trong lòng bàn tay, trong đó có lẫn từng đợt từng đợt vân căn khí tức nhè nhẹ, trân quý dị thường, đối với bất cứ giang hà chính thần nào, đây đều là vật đại bổ, trong mắt sơn thuỷ thần linh, cũng có sơn trân hải vị của bản thân, thủy tinh vân căn các thứ, đều do sơn thủy khí số hư vô mờ mịt ngưng tụ thành thực chất, gọt dũa tinh hoa, giống như trảm long đài trong các thần binh lợi khí, xà đảm thạch trong nghiệt chủng di loại của giao long chi chúc, ý nghĩa phi phàm.
Dương Hoa ngẩng đầu nhìn lại, bên trong mây mù, loáng thoáng có một vị nam tử áo trắng đứng ở đỉnh quần sơn, lỗ tai một bên rũ xuống một chiếc khuyên tròn màu vàng.
Trước kia cũng ở chỗ này, cô chính mắt nhìn thấy người này cùng Mặc gia hào hiệp Hứa Nhược, một trong những thủ vệ của Đại Ly, đang cưỡi trên con hắc xà đạo hạnh thường thường, đi ngược chiều dọc theo nước sông, đi hướng vào đại sơn. Nhưng mà Dương Hoa thật không ngờ, Ngụy Bách này thế mà đã nhảy lên thành Đại Ly bắc nhạc chính thần, phẩm trật xa xa ở trên nàng.
Dương Hoa không biết vì sao Ngụy Bách biểu hiện thiện ý với mình, địa vị không ổn, cho nên cần lấy lòng người khác?
Dương Hoa cười lạnh không thôi, nhanh chóng nắm tay, không chút do dự đưa tay bóp mạnh bạch cầu, linh khí toàn bộ chảy xuôi tiến vào trong cơ thể nàng, sợi tóc bay lên, nước sông dưới chân dậy sóng, tựa như cảm thấy vui sướng khi tu vi chủ nhân tăng lên.
Ngụy Bách thu hồi tầm mắt trông về Thiết Phù giang phía xa, quay về Phi Vân Sơn hang ổ của hắn.
Ngự phong đi ngang qua các đỉnh núi, dưới chân ngẫu nhiên có Luyện khí sĩ cao giọng vấn an, lúc trước Ngụy Bách đều sẽ cười trả lời, nhưng hôm nay không có tâm tình này.
Hắn chỉ là đi tới một chiếc cầu treo bằng sắt giăng giữa hai ngọn núi, chưa hoàn công, chiều rộng cũng đủ hai chiếc xe ngựa thông hành, khe núi cương phong có lớn bao nhiêu cũng chỉ sẽ khiến cầu treo hơi lắc, cầu treo lay động biên độ lớn hay nhỏ, Mặc gia Luyện khí sĩ thợ thủ công, cơ quan sư phụ trách kiến tạo cầu đều đã có một yêu cầu cứng rắn, tuyệt không ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu. Trải trên bề mặt cầu là những gỗ mun, cực kỳ cứng cỏi, một kích khuynh lực của kiếm tu dưới ngũ cảnh, nhiều nhất là đâm thủng được một lỗ ở trên mặt, những dây sắt là sắt tinh thượng phẩm đúc thành.
Dù sao ở dưới núi, những cửa hiệu lâu đời trăm năm, chính là một tấm biển chữ vàng, mà ở trên núi trường sinh chậm chậm, phải trên năm trăm năm mới dám nói là cửa hiệu lâu đời.
Lúc vị sơn thần áo trắng này hành tẩu ở trên cây cầu đen thùi lùi, tươi sáng đối lập, càng phát ra cảm giác “phong thái nguy nga”.
Ngụy Bách dừng bước chân, một tay đặt trên lan can cầu, ngửa đầu nhìn.
Hắn biết sở dĩ mình có thể chen chân làm Đại Ly bắc nhạc chính thần, ít nhất có một nửa duyên cớ, là vì hán tử đeo trúc đao mang nón lá kia.
Bởi vì sau khi Đại Ly phát hiện mình gặp người nọ, mới khó hiểu mà phá vỡ cấm chế, từ thổ địa gia tình cảnh thê lương trở về lại Kỳ Đôn sơn sơn thần.
Là công lao của trúc đao kia, sau thật lâu Ngụy Bách mới tự mình hiểu rõ ràng. Theo thời gian trôi qua, Ngụy Bách dần dần lãnh hội được pho kim thân bất thường của mình.
Một chiếc đĩa đựng ly, có thể chứa được nước một lu? Đương nhiên không được. Cho dù hắn từng là bắc nhạc chính thần của Thần thủy quốc, vốn là một vị thần linh thượng đẳng có thể dung nạp không ít hương khói, chỉ là sau lại bị tiên nhân chơi cờ dùng vô thượng thần thông giam cầm mà thôi, nhưng mà nếu muốn tiếp nhận toàn bộ hương khói cùng linh khí một Đại Ly bắc nhạc địa giới, lúc ấy Ngụy Bách vừa rời khỏi Kỳ Đôn sơn, tự mình cảm thấy không có khả năng, rất không biết tự lượng sức mình, khó mà nói là yếu mà ra gió, nhưng tuyệt đối là trĩ đồng vung chùy đánh sắt, sớm muộn gì cũng tổn thương gân cốt, hỏng nguyên khí căn bản.
Nhưng mà hôm nay, Ngụy Bách đối với việc quản hạt khống chế hơn ba mươi đỉnh núi, quả thực chính là hạ bút thành văn.
Cho nên Ngụy Bách nguyện ý cho Trần Bình An thiện ý lớn nhất, nguyện ý mang theo hắn hành tẩu sơn thủy, tương đương với ở trên người thiếu niên dán lên ký văn Đại Ly bắc nhạc.
Thứ nhất là Trần Bình An không làm cho người ghét, thứ nhì là vì báo ân A Lương, thứ ba là A Lương có khả năng trở về nhân gian.
Nguyên nhân thứ ba là lớn nhất.
Ngụy Bách rất sợ lỡ như A Lương thật sự trở lại tòa thiên hạ này, một khi cảm thấy mình làm được không đủ thỏa đáng, như vậy một trúc đao ở Kỳ Đôn sơn có thể để cho cảnh giới của mình tăng lên ngàn vạn, chỉ sợ trúc đao tiếp theo của Phi Vân Sơn, sẽ đánh mình trở lại nguyên hình. Nếu là Ngụy Bách ở Kỳ Đôn sơn, sẽ không để ý như vậy, nhưng mà Ngụy Bách của ngày hôm nay, không làm được.
Bởi vì cô gái tu hành ở Đại Ly Trường Xuân cung.
Ngụy Bách quay đầu nhìn hướng bắc, nhìn phía Đại Ly xa xôi nơi phương Bắc, nheo đôi mắt lại, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Nhất định phải sống tốt, đời này đừng nên lại thích người đọc sách, người đọc sách là kẻ phụ lòng người nhất.”
————