Chương 532
Bên ngoài trúc lâu Lạc Phách Sơn, nghe nói về chuyện xưa xa cuối chân trời, tiểu đồng áo xanh muốn ăn một viên xà đảm thạch bình thường, dùng để trấn an.
Tiểu đồng áo xanh vừa ăn xà đảm thạch, vừa liên tưởng đến trước đó bộ dáng đau buồn của Trần Bình An khi quay đầu nhìn phía trúc lâu, không nhịn được chậc chậc nói: “Không ngờ lão gia chúng ta cũng có thể rơi lệ, thật sự là tình cảm dạt dào, chỉ mới nghe một chuyện xưa không liên quan đến mình đã xúc động như thế, tin chắc sau này lão gia lăn lộn giang hồ, nhất định sẽ rất phấn khích. Gặp chuyện bất bình sẽ rống một tiếng, tiểu nương tử được cứu kia liền lấy thân báo đáp a, lão gia biến hóa nhanh chóng thành Lãng Lý Tiểu Bạch Điều…”
Tiểu đồng áo xanh đã tưởng tượng tới cảnh Trần Bình An lăn lộn giang hồ vô cùng hương diễm kiều diễm, càng nghĩ càng vui vẻ, vừa nghĩ đến cảnh tượng Trần Bình An cố chấp vô vị này, được một nữ hiệp thiên hạ giang hồ nào đó chủ động yêu thương nhung nhớ, thật là cực thú vị.
Nữ đồng váy hồng phấn còn đắm chìm trong cơn rung động trước đó, thần sắc nàng phức tạp, trong lòng lo sợ bất an, nhẹ giọng hỏi tiểu đồng áo xanh: “Ngươi nói thiên hạ Yêu tộc kia tàn nhẫn bạo ngược như thế, vì sao chúng ta ở thiên hạ hạo nhiên bên này, còn có thể cùng sơn thượng thần tiên tường an vô sự? Luyện khí sĩ vì cái gì không dứt khoát đuổi tận giết tuyệt chúng ta?”
Tiểu đồng áo xanh nghĩ nghĩ, thuận miệng hồi đáp: “Đại khái là cảm thấy chúng ta chính là bãi cứt chó ven đường, đạp trúng thì bẩn giầy.”
Nữ đồng váy hồng phấn nửa tin nửa ngờ, nàng lại không nghĩ ra cách giải thích có thể được thuyết phục mình, đành phải tạm thời ném nỗi sầu lo cùng bất an này ở trong lòng.
Ngụy Bách đã rời đi, Trần Bình An không vội vã đứng dậy quay về trúc lâu, một mình im lặng ngồi ở trên ghế trúc nhỏ, đầu xuân gió núi vẫn lạnh thấu xương như trước, thổi tung những sợi tóc nơi thái dương thiếu niên.
Trước khi đi Ngụy Bách mỉm cười nói, “Nghe đồn A Lương đang tìm một cây kiếm, một cây kiếm xứng với thực lực của hắn.”
Trần Bình An vẫn nhớ rành rành lần đầu gặp mặt bên bờ Thiết Phù Giang, có người một tay cầm nón lá, một tay vỗ nhẹ chuôi đao trúc, mặt dày nghi ngờ nói một câu, “Tạm thời không tìm thấy kiếm xứng đôi với ta, dùng để làm nhục người dùng đao trong thiên hạ.”
Ngụy Bách còn nói, “Có người nói hắn là kiếm tu đỉnh phong mười ba cảnh, lúc ấy chiến một trận cùng đại yêu, thanh kiếm sử dụng không được coi là tốt nhất, chỉ là hắn dùng quen, vẫn không nỡ đổi. Sau khi vỡ nát, tất nhiên hắn cần phải đổi một cây khác, một cây kiếm tốt hơn!”
“Thử nghĩ một chút, nếu có thể tìm được một binh khí khiến cho A Lương cảm thấy tiện tay, thậm chí là tìm được thanh kiếm, có thể giúp chủ nhân tăng chiến lực lên một cảnh giới, một là đủ rồi, chỉ cần tăng lên một cảnh giới. Như vậy hắn chính là chiến lực đỉnh phong mười bốn cảnh! Là một kiếm tu, đến lúc đó nói không chừng đối mặt tam giáo tổ sư gia, Đạo tổ Phật tổ, chí thánh tiên sư, cũng có thể chiến một trận!”
“Không thể tưởng tượng, sau khi tìm được thanh kiếm kia rồi, đến lúc đó A Lương sẽ ra sao, sẽ là A Lương như thế nào?”
Ngụy Bách nói xong những lời cuối cùng này, bước đi, tràn ngập chờ mong cùng ngưỡng mộ, như núi nhỏ một lòng ngưỡng mộ một tòa nguy nga đại nhạc.
Đi vào trong bức họa sơn thủy cuộn tròn của Văn thánh lão gia, Trần Bình An chẻ ra một kiếm kia.
Hiện tại Trần Bình An mới biết được, A Lương đã bỏ lại cái gì.
Đêm mưa hôm đó cùng A Lương đi xuống đỉnh núi.
“Ngươi đã lấy đi một vật mà ta xem như vật trong bàn tay.”
“Về sau nếu ngươi không đủ bản lãnh ở nơi đó khắc hai ba chữ, xem ta có lột da ngươi không.”
Lúc ấy Trần Bình An không hiểu rõ lắm những lời vân đạm phong khinh hán tử nón lá kia nói là có ý nghĩa gì. Bởi vì A Lương nói ra vô cùng nhẹ nhàng, cho nên thiếu niên hoàn toàn không biết sức nặng thực sự trong đó.
Lúc ấy căn bản thiếu niên không biết thanh kiếm kia rốt cuộc tốt cỡ nào.
Căn bản không biết A Lương, lúc ấy mạnh như thế nào.
Nếu như trước khi chia tay, Trần Bình An sớm biết được những điều này, vậy trước khi A Lương bỏ đi, nhất định sẽ đi trước hỏi vị thần tiên tỷ tỷ kiếm linh hóa thân kia, hỏi nàng có thể đổi chủ nhân không, nam nhân tên A Lương kia là một kiếm khách, con người hắn rất tốt.
A Lương không nói, thiếu niên không biết.
A Lương đi rồi, thiếu niên mới biết được.
A Lương là như vậy.
Ngốc quá.
Hắn dựa vào cái gì mắng mình là người tốt ngu ngốc?
Trần Bình An suy nghĩ xuất thần một thời gian rất lâu mới đứng lên, đi về hướng trúc lâu, tiểu đồng áo xanh nhỏ giọng hỏi: “Lão gia, ngươi không sao chứ? Bị những chuyện xưa của Ngụy Bách dọa cho sợ rồi sao? Thực ra không cần sợ những điều này, cái gì Đảo Huyền sơn Kiếm Khí Trường Thành, cái gì A Lương a đại yêu kiếm tiên a, cách xa chúng ta một trăm một ngàn vạn dặm lận, trời sập xuống còn không sợ, nhóm Nho gia thánh nhân cũng không phải là mồm mép lợi hại mà thôi, bản lãnh đánh nhau cũng không kém. Hơn nữa, kiếm khách cổ quái hiếm thấy kia, có lợi hại đến mấy cũng không liên quan gì đến chúng ta, người như thế, nhất định là ba đầu sáu tay, hung thần ác sát, gặp thần sát thần, gặp tiên trảm tiên, cho dù có cơ hội gặp mặt người như thế, ta cũng không muốn gặp, đáng sợ, nhắm chừng tùy tiện hắt xì một cái, có thể thành một cơn gió mạnh thổi ta tơi bời tan nát…”
Trần Bình An vỗ vỗ đầu tiểu đồng áo xanh đang cằn nhằn liên miên, cười nói: “Ta không sao.”
Hắn đi vào lầu hai, cầm chuôi hòe mộc kiếm, đi đến hành lang dưới mái hiên, hướng về màn trời khung đỉnh giơ cao lên, ở trong lòng nói hai câu.
“Ta là một kiếm khách.”
“Đã định là như vậy rồi.”