Chương 536
Một khi Thần Cáo tông cùng Chân Võ sơn vung tay hô, Đại Ly sẽ cần đối mặt địch ý của một nửa binh gia tu sĩ Bảo Bình châu, cùng với hơn phân nửa đạo sĩ.
Vụ mua bán này thế nào cũng là thiệt thòi.
Thôi Sàm cảm thấy vụ mua bán này không cần nói nữa.
Nhắm chừng sau khi trở về kinh thành Đại Ly, chuyện Bạch Ngọc Kinh bổ sung phi kiếm, cần làm ra tính toán xấu nhất.
Nhưng mà Tạ Thực đột nhiên nói: “Chỉ cần các ngươi đáp ứng việc này, ta sẽ dẫn người đi tới gần Tị Thử sơn Quan Hồ thư viện, giúp các ngươi kinh sợ thư viện cùng với toàn bộ thế lực phía nam, yên tâm, cũng không phải là làm bộ dáng. Tựa như các ngươi không đáp ứng, tu sĩ Câu Lô châu chúng ta nam hạ tấn công bắc cảnh Đại Ly, cũng không phải là nói đùa, như vậy Đại Ly các ngươi chỉ cần gật đầu, cũng có thể sẽ không để cho các ngươi ăn chút thiệt thòi nào. Đây là mấy vị tu sĩ đứng đầu Câu Lô châu hứa hẹn, cũng bao gồm Tạ Thực ta ở bên trong.”
Tào Hi ngạc nhiên.
Có chút ý tứ.
Nếu Tạ Thực thực nguyện ý dẫn người tử thủ Tị Thử sơn, mà không phải cố lộng huyền hư, như vậy sẽ khiến cho Đại Tùy chưa cùng Đại Ly khai chiến, đã bị chém đi nửa cái mạng.
Thậm chí có thể nói, nửa giang sơn đông Bảo Bình châu, đã có hơn phân nửa khả năng tính rơi vào tay Đại Ly Tống thị.
Thôi Sàm cảm khái nói: “Thì ra là một ván bài lớn như vậy, thật sự có chút ra ngoài ý nghĩ, ta phải báo lại với bệ hạ của chúng ta mới được.”
Tạ Thực gật đầu nói: “Trong tình lý, ta có thể chờ, nhiều nhất nửa tháng, hoàng đế Đại Ly các người phải trả lời thuyết phục cho ta.”
Thôi Sàm đột nhiên chỉ chỉ Trĩ Khuê, “Hai lần ân cứu mạng của nàng, Tạ Thực ngươi không có chút thể hiện gì sao?”
Tạ Thực sang sảng cười nói: “Đương nhiên, các ngươi không đáp ứng việc này, chuyện nam hạ tập kích quấy rối, Tạ Thực ta sẽ không tham dự vào trong đó. Nếu đáp ứng việc này, ta sẽ thu hai đến ba gã đệ tử đích truyền xuất thân Đại Ly, trọng điểm tài bồi, tuyệt đối nghiêm túc. Các người hẳn rõ ràng, không ngại nói trước một câu, Tạ Thực ta rất nhanh sẽ tấn thăng thiên quân, lấy tuổi của ta, ở trong toàn bộ đạo gia thiên quân chín châu, chỉ có thể xem như thanh tráng, nói một câu không biết xấu hổ, chính là đại đạo chân chính cũng có thể, hơn nữa Tạ Thực ta ở trong ngàn năm tuế nguyệt khai tông lập phái, chỉ có ba gã đệ tử đích truyền!”
Thôi Sàm chỉ chỉ Trĩ Khuê, “Nàng tính là một?”
Tạ Thực lắc đầu nói: “Nàng không tính. Nhưng mà chỉ cần nàng nguyện ý, danh ngạch không ở trong hai ba người kia.”
Thôi Sàm trầm ngâm không nói.
Trĩ Khuê có chút không yên lòng.
Nàng có chút sốt ruột, muốn trở về nhà ở ngõ Nê Bình xem xét sớm một chút, chẳng sợ đám gà lông xù kia đã đói chết, nàng cũng phải tận mắt nhìn thấy thi thể của chúng nó mới hết hy vọng.
Vạn nhất chúng nó còn sống mà nói, như vậy lần này nhất định phải tự tay bóp chết chúng, làm vật nuôi do nàng chăn nuôi ra, tương lai chết ở trong miệng chó mèo hoang dã, thì kỳ cục đến chừng nào?
Hai người đi đến tầng hai lầu trúc, trên cao nhìn xa.
Thiếu niên Thôi Tứ cùng hai tên nhóc ở dưới lầu trừng mắt nhìn nhau.
Lý Hi Thánh hỏi: “Biết ngụ ý của phố Phúc Lộc cùng ngõ Đào Diệp không?”
Trần Bình An lắc đầu, hắn chỉ biết là người ở đó, có tiền, rất có tiền, đường lát đá xanh, sư tử bằng đá, ngay cả hoa văn môn thần giống như cũng có thần khí hơn.
Lý Hi Thánh nhấc lên khối bùa đào trong tay, “Phúc lộc là hài âm phù lục, phúc thật ra đại biểu cho phù tự, ngõ Đào Diệp lại là đào của bùa đào, đảo qua lại, chính là bùa đào.”
Trần Bình An bừng tỉnh đại ngộ.
“Đây là một cơ duyên rất lớn của trấn nhỏ, so với cá chép màu vàng vật ở trong ngũ hành, khối bùa đào này, khả năng chỉ có hơn chứ không kém.”
Lý Hi Thánh êm tai nói, “Ta khi còn nhỏ, có một giấc mộng cổ quái, mơ hồ nhớ rõ thấy được rất nhiều người rất nhiều chuyện, nhưng sau khi tỉnh lại thì quên hết, giống như là có ai đó bày ra vậy, nhưng vẫn nhớ kỹ tin tức bùa đào, khúc chiết trong đó, huyền diệu khó giải thích, thật sự không thể nói tỉ mỉ.”
Lý Hi Thánh chỉ chỉ về phía lầu trúc, “Ta vốn muốn mang khối bùa đào này giắt ở trên cửa lầu trúc, vạn tà tị lui, vạn pháp bất xâm, nói như vậy khả năng có chút khoa trương, nhưng mà nó xác thực có thể làm cho cái lầu trúc vốn đã mười phần thần kỳ này, trở nên càng thêm không thể phá vỡ, hơn nữa giắt bùa đào lâu dài, có thể đề cao các loại cỏ cây kỳ dị…”
Nói đến đây, Lý Hi Thánh cười trêu ghẹo nói: “Trần Bình An, thực không cần sao? Qua cái thôn này thì không còn quán xá gì nữa đâu.”
Trần Bình An không chút do dự nói: “Nếu tốt như vậy, Lý đại ca tự mình giữ đi, không phải muốn đi xa nhà sao? Ta vừa mới đi một chuyến ra bên ngoài, thiên kì bách quái, vạn phần hung hiểm, khẳng định cần phải có một món pháp khí bên người.”
Lý Hi Thánh cười tủm tỉm hỏi một vấn đề, “Ngươi cảm thấy ta thiếu pháp khí sao?”
Trần Bình An ngẩn người, bởi vì hắn nhớ lại trường hợp Lý Hi Thánh cùng kiếm tu Tào Tuấn đấu pháp ở ngõ Nê Bình, nhưng hắn linh cơ chợt động, nhớ tới một cách nói trên sách, liền nói: “Càng nhiều càng tốt!”
Lý Hi Thánh đành chịu, đành phải thu hồi bùa đào, một lần nữa giắt ở bên hông, tiếc nuối nói: “Vốn giắt trên cửa lầu trúc, thì rất tốt.”
Lý Hi Thánh thậm chí quay đầu, nhìn về phía cửa trúc ở phía sau, “Giắt ở bên cạnh, thật sự là rất tốt mà.”
Thật ra là có chút trẻ con.
Cho nên Trần Bình An muốn cười lại không thể cười, đành phải nghẹn.
Trước đó bởi vì Lý Hi Thánh là ca ca Lý Bảo Bình, cho nên ngay từ đầu đã nguyện ý tâm sinh thân cận, sau vài lần ở chung, Trần Bình An càng ngày càng thích người đọc sách này, không là vì Lý Hi Thánh có một bụng hạo nhiên khí, không phải hắn làm Luyện khí sĩ, mới ra đời, đã có thể trực tiếp cùng Tào Tuấn đánh đến tám lạng nửa cân, mà là nam nhân này có rất nhiều điểm tương đồng với thế giới này, sẽ làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
Ví dụ như A Lương thuộc về kiếm khách. Tề tiên sinh thuộc về người đọc sách.
Chẳng sợ A Lương từ đầu tới đuôi đều không có nhắc tới kiếm, Tề tiên sinh từ đầu tới cuối cũng chưa từng nói qua đạo lý lớn gì trên sách với Trần Bình An, nhưng mà Trần Bình An vẫn sẽ cảm thấy, bọn họ chính là kiếm khách tốt nhất, người đọc sách có học vấn nhất.
Ở sâu trong nội tâm của Trần Bình An, hy vọng mình sẽ trở thành người như vậy, nhưng mà cái này cũng chỉ là nói trong lòng, Trần Bình An chưa nói qua với ai, bởi vì sợ cho rằng không biết lượng sức.
Lý Hi Thánh đột nhiên hạ quyết định quyết tâm, “Không được không được, thật là lương tâm khó an, ta không thể cứ như vậy mà rời khỏi!”
Trần Bình An vừa muốn nói.
Lý Hi Thánh đột nhiên đưa tay đặt ở trên vai Trần Bình An, thần sắc nghiêm túc nói: “Trần Bình An, ta lắm miệng nói một câu, về sau ở chung cùng người, ngàn vạn không cần lấy hành vi chuẩn tắc bản thân, đến yêu cầu người ta. Ví dụ như ngươi sẽ cảm thấy chuyện cự tuyệt nhận bùa đào, là chuyện thiên kinh địa nghĩa, bởi vì ngươi là đang suy xét cho Lý Hi Thánh ta, cho nên không thẹn với lương tâm, đúng không? Đúng, rất đúng. Nhưng mà, ngươi phải biết rằng, thế gian gạo giống nhau nuôi ra trăm dạng người, chính ngươi an tâm, cũng phải nghĩ nhiều một bước, nghĩ tận lực làm thế nào để cho người bên cạnh ngươi, cũng yên tâm thoải mái giống như ngươi vậy.”