Chương 561: Xuất kiếm hay không

Xuất kiếm hay không

Chương 561

Sau khi cảm giác được con se sẻ nọ xuất hiện, Hứa Nhược kiến thức rộng rãi, vốn đã buông tha ý niệm xuất kiếm trong đầu, khi nghe Tạ Thực nói những lời này, ngược lại tâm sinh không vui, một lần nữa cầm chuôi kiếm, vị Mặc gia hào hiệp tản bộ ở ngõ Đào Diệp này, chậm rãi đi hướng nhà cũ Tạ gia, vừa đi vừa nói: “Đại Ly đãi khách như thế nào, không cần Hứa Nhược ta nói thêm cái gì, nếu thật sự là quyết tâm bất lợi đối với ngươi, cô gái Trĩ Khuê căn bản sẽ không xuất hiện ở trấn nhỏ, Hiểu chi dĩ tình, động chi dĩ lý (1), Đại Ly làm vậy không coi là kém. Nhưng thật ra Tạ Thực ngươi ở dịch trạm, khẩu khí không nhỏ, hoàn toàn không đặt Đại Ly ở trong mắt. Thế nào, hôm nay ỷ vào có tổ sư gia nhà ngươi làm chỗ dựa, muốn tiếp tục uy phong? Được, Hứa Nhược ta hôm nay chỉ lấy thân phận Hứa Nhược, đến với ngươi một trận sinh tử chiến.”

(1) Dùng tình cảm để người khác cảm động, dùng lý lẽ để người khác hiểu.

Hứa Nhược đi đến cửa Tạ nhà, cười nói: “Yên tâm, Mặc gia đệ tử ta, một lời nói đáng giá ngàn vàng, Hứa Nhược ta nếu hôm nay có chuyện, chỉ giải quyết ở trong sinh tử ngươi ta, về sau Đại Ly cũng tốt, sư trưởng Mặc gia cũng thế, cũng sẽ không tìm Tạ Thực ngươi gây phiền toái.”

Thôi Sàm, Tào Hi, Nguyễn Cung, Hứa Nhược, võ phu vô danh. Trấn nhỏ rồng nằm hổ phục, lấy năm người này làm đầu, cấu thành một tấm lưới lớn vô hình liên thủ bao vây tiễu trừ Tạ Thực. Theo lý mà nói, Hứa Nhược là người có thể sẽ không ra tay đầu tiên nhất, không nghĩ đến cuối cùng ngược lại là vị Mặc gia du hiệp không thích nói chuyện cùng người khác này dẫn đầu xuất kiếm, chém giết một đối một, tự lực lĩnh giáo bản lãnh thông thiên một vị Đạo giáo thiên quân.

Tạ Thực nhíu nhíu mày, nhìn về phía cổng lớn bên kia, trầm giọng nói: “Hứa Nhược, ngươi thật muốn ra tay?”

Hứa Nhược vỗ vỗ chuôi kiếm, điềm nhiên cười nói: “Chưa từng hoàn chỉnh xuất một kiếm, đã trọn quang âm một kiếm, vì thế ta ôn dưỡng hai ba kiếm, coi như thông qua được, tin tưởng tuyệt không sẽ làm cho Tạ thiên quân thất vọng.”

Tạ Thực có chút đâm lao phải theo lao, nếu là ân oán cá nhân, ở Câu Lô châu, Tạ Thực hắn thật đúng là có thể thoải mái ra tay, nhưng mà lần này vượt châu nam hạ, không có đơn giản như vậy. Nhưng để cho Tạ Thực hắn làm chuyện không hợp tâm ý này, đây vốn dĩ là chuyện không thể nói rõ, làm đạo chủ một châu, sao có khả năng chỉ cần bị người lấy bản mạng từ áp chế, liền nén giận, nam hạ mà về nhà?

Tào Hi có chút vui sướng khi người gặp họa.

Con người Hứa Nhược vốn có tiếng ăn mềm không ăn cứng, thuộc loại tính tình tốt nhất trong du hiệp thế gian, Hứa Nhược bản lãnh lớn nhỏ, tu vi sâu cạn, núi dựa vào cao thấp, bởi vì ra tay cực ít, cho nên vẫn là một dấu hỏi, nhưng mà trên núi dưới núi, đều thờ phụng một sự kiện, có thể sống qua năm tháng dài lâu, thắng được danh hiệu lớn như vậy, người trong tu hành nếu tính tình càng tốt, thời điểm tính tình không tốt, nhất định thực kinh người.

Ngay vào lúc này, một thanh âm già nua lớn như chuông đồng vang vọng nhà cũ Tạ gia, “Hứa Nhược, ngươi không cần tranh đoạt cùng lão phu, Tạ Thực này, cứ giao cho lão phu luyện tập, vừa lúc ăn mừng lão phu trở về võ đạo thập cảnh, đối thủ không đủ mạnh, đánh sẽ không tận hứng! Nếu Tạ Thực cảm thấy lão phu là cậy thế hiếp người, lấy nhiều khi ít, không quan hệ, lão phu sẽ cùng người phía sau màn của ngươi, nhẹ nhàng vui vẻ đánh một trận, đạo lý giống như Hứa Nhược vậy, ân oán cá nhân, sinh tử tự chịu!”

Con se sẻ xinh xắn vẫn đứng ở trên đầu vai Tạ Thực, anh anh hót lên, uyển chuyển dễ nghe.

Tạ Thực dựng thẳng tay nghe, cười hiểu ý, ôm quyền nói: “Lão nhân gia nói, lúc trước là Tạ Thực ta thành ý không đủ, không có đạo lý cường mua cường bán như vậy! Cho nên lão nhân gia người lần này đang ở trên đường chạy tới quận Long Tuyền, còn nói tự mình giúp vương triều Đại Ly các người, lừa gạt…”

Tạ Thực dựa theo lời nguyên bản một năm một mười nói tới đây, thần sắc thoáng cứng ngắc, muốn kiêng kị, nhanh chóng sửa lời: “Mời tới ‘Ngọc nữ’ Hạ Tiểu Lương đạo thống Bảo Bình châu, miễn cho Đại Ly các người ngày sau trở mặt cùng Thần Cáo tông, để thể hiện thành ý. Cho nên chỗ mà Đại Ly Tống thị các người chân chính cần dụng tâm, chỉ ở một chỗ Chân Vũ sơn.”

Tào Hi nghĩ nghĩ, luôn cảm thấy chỗ nào đó không đúng. Nhưng mà từ bên trong ngôn ngữ của Tạ Thực, lại không tìm ra sơ hở nào.

Tạ Thực nhìn về phía cổng lớn, ôm quyền cười nói: “Nếu muốn giao thủ, đợi cho chuyện này xong xuôi, Tạ Thực ta nhất định phụng bồi!”

Sau đó hắn chếch đi phương hướng, mặt hướng về núi lớn phía tây nam, đúng là vị trí trúc lâu Lạc Phách sơn, “Muốn giao thủ cùng lão gia nhà ta, trước tiên cũng phải đánh với Tạ Thực ta mới được, mong rằng lý giải. Nếu là ngươi cảm thấy là Tạ Thực ta xem thường ngươi…”

Tạ Thực thu hồi nắm tay, hai tay chắp ở phía sau, cười lạnh nói: “Vậy xem như là Tạ Thực ta xem thường ngươi là được rồi!”

Hứa Nhược tiếp một câu, “Chuyện nơi đây, nhất định phụng bồi.”

Lạc Phách sơn bên kia, lão nhân quay đầu cười nhìn về phía Thôi Sàm, nói: “Thế nào, khi nào thì ta được ra tay? Đổi lại là người thường, thực không nhẫn được.”

Thôi Sàm thần sắc như thường, ngón cái cùng ngón trỏ nhẹ nhàng ma sát, tựa như đang cân nhắc lợi hại, chậm rãi nói: “Không vội. Vốn chính là nói chuyện làm ăn, Tạ Thực hắn chào giá đầy trời, ta là muốn mượn võ đạo cửu cảnh của người, giúp hoàng đế bệ hạ hoàn tiền ngay tại chỗ mà thôi. Nếu đại lão phía sau màn lộ diện lên tiếng, thoái nhượng một bước, Đại Ly không cần thiết xé rách da mặt cùng Tạ Thực, a, về sau còn cần Tạ Thực tọa trấn đỉnh núi phía bắc Quan Hồ thư viện, cũng không thể làm bị thương vị thiên quân lão gia này, sau khi ta rời núi, còn phải khuyên bảo Hứa Nhược tạm thời không cần hành động theo cảm tình, có chút đau đầu, Hứa Nhược người như thế, vô dục tắc cương (2), chuyện hắn đã nhận định, ài, đau đầu.”

(2) vô dục tắc cương: không có dục vọng thì sẽ mạnh mẽ kiên cường

Lão nhân chân trần đứng ở hành lang, nhìn bên mặt Thôi Sàm, thở dài, “Sàm Sàm, ngươi không nên biến thành như vậy.”

Thôi Sàm chỉ chỉ phương xa, cười khẩy nói: “Ta là Thôi Sàm, Thôi Sàm cháu của người ở Đại Tùy, không chỉ riêng bộ dáng thiếu niên, còn mang theo tâm tính ngây thơ thiếu niên, mới là loại yêu thích của người.”

Thôi Sàm tâm tình phá hỏng, đột nhiên tàn khốc nói: “Đi ra!”

Tiếng gầm lên này, tiểu đồng áo xanh cùng nữ đồng váy hồng phấn bị dọa giật mình, tiểu đồng áo xanh thì sợ tới mức hai chân run run, thế nào đây, ở trong bụng vụng trộm mắng vài câu cũng không được? Cái này cũng có thể nghe thấy? Nho gia thánh nhân thời điểm nào mà thần thông quảng đại như vậy?

Cũng may rất nhanh chỗ đường mòn u tĩnh bên ngoài trúc lâu, đi ra một người nam thon dài như ngọc, ước chừng hơn ba mươi tuổi, anh khí bừng bừng phấn chấn, mặc đồ đen, cả người tràn một cỗ khí chất như từ bột băng đắp thành, vừa thấy chính là người không dễ ở chung. Bộ pháp của hắn kiên định đi đến bên ngoài trúc lâu, hướng lầu hai cúi đầu ôm quyền nói: “Thôi thị mạt tịch cung phụng Tôn Thúc Kiên, bái kiến Đại Ly quốc sư, bái kiến lão tổ tông!”

Thôi Sàm ánh mắt không vui, “Nhờ có tăng nhân kia cản cho ngươi một lần, tương đương cứu ngươi một mạng, ngươi còn dám vào núi tới đây? !”

Kiếm Lai [Edit]

Kiếm Lai [Edit]

Score 8
Status: Ongoing Author:
Trời đất bao lai, sự lạ không gì không có. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm, có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần, hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!Lời đồng chí sưu tầm: Đây là bản dịch thô (edit) và vì mình cũng chưa có thời gian kiểm tra nên có thể nội dung sưu tầm có những lỗi, sạn (trùng lặp nội dung, trùng chương, tên chương và nội dung chương không đồng nhất, không giống nguyên tác...vv...). Nếu bạn quá đói bi thì chích tạm, còn nếu muốn đọc tinh phẩm, vui lòng đọc bản dịch chuẩn.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset