Chương 562
Lúc ấy Thôi Sàm lặng yên rời khỏi dịch trạm đi gặp lão nhân, thật ra đã sớm nhận ra người nam trốn ở một nơi bí mật gần đó, lúc đó Thôi Sàm đã nổi lên sát tâm, chỉ là tăng nhân ra tay trước, chắn ở giữa Thôi Sàm cùng vị Thôi gia cung phụng kia, Thôi Sàm không muốn phức tạp, mới không ra tay giết người.
Tôn Thúc Kiên sắc mặt kiên nghị, bảo trì tư thế ôm quyền, nhưng mà ngẩng đầu, đối diện cùng Đại Ly quốc sư, “Thôi thị tổ trạch chuyên môn có người phụ trách chú ý lão tổ, cách mỗi mười năm sẽ đổi một người theo dõi, phòng ngừa có người âm thầm gia hại lão tổ, mười năm này chính là tại hạ. Lão tổ lần này tự tiện rời khỏi phía nam, cũng chính là tại hạ hỗ trợ truyền lại báo cáo sai lầm, dối xưng lão tổ vẫn đang ở lại ở vùng phía nam.”
Thôi Sàm híp mắt cười nói: “Cho nên ngươi đi theo ta kiếm thưởng?”
Nam tử tuy lắc đầu, nhưng không chút nào che dấu ánh mắt cực nóng của mình, cất cao giọng nói: “Không dám! Tôn Thúc Kiên ta chỉ hy vọng có thể học quyền từ lão tổ! Chẳng sợ thiên tư có hạn, chỉ có thể học được một chút lông gà vỏ tỏi, có chết cũng không uổng!”
Lão nhân chân trần cười nói: “Ta ở trong trăm năm nghèo túng kia, thời điểm ngẫu nhiên thanh tỉnh, nhớ ra rất nhiều tên giống như ngươi, bọn họ phần lớn tu vi cao hơn so với ngươi, nhưng toàn bộ là gối thêu hoa, nói về thiên phú cùng chiến lực, thật đúng là không bằng võ phu lục cảnh xuất thân dã lộ tử như ngươi, ngươi không cần tự coi nhẹ bản thân, nói không chừng ngươi lựa chọn tự nguyện biếm trích đến bên cạnh ta, chịu trăm năm lạnh lẽo, cũng là Tôn Thúc Kiên ngươi tư tâm mưu tính, có đúng hay không?”
Tôn Thúc Kiên hơi có vài phần phong phạm chân tiểu nhân, gật đầu nói: “Quả thật là ta ôm lòng cầu may, mong được mượn lão tổ ưu ái, một bước lên trời!”
“Ồ? Dã tâm bừng bừng, vị quốc sư Đại Ly bên cạnh ta, nói không chừng sẽ thích ngươi.”
Lão nhân chỉ chỉ Thôi Sàm bên cạnh, sau đó chỉ chỉ mình, cuối cùng chỉ hướng vị võ phu thuần túy dưới lầu kia, “Trò chơi vong ân phụ nghĩa này, nếu đã biết ta là lão tổ Thôi thị, còn dám làm chuyện như thế, tiểu tử ngươi thật sự là lớn mật. Ngươi không sợ khi nào ta thanh tỉnh, một quyền đánh ngươi thành cặn sao?”
Tôn Thúc Kiên ánh mắt kiên nghị, “Ta chỉ biết là nếu không đánh cuộc một chuyến, ta khẳng định sẽ hối hận cả đời!”
Thôi Sàm nheo đôi mắt lại, lần đầu tiên cẩn thận đánh giá vãn bối trẻ tuổi này.
Có chút thú vị.
Lão nhân dư quang khóe mắt mang vẻ mặt Thôi Sàm thu hết vào đáy mắt, cười cười, nhẹ nhàng nhảy xuống lầu hai, sau khi phiêu nhiên đứng lại, phía sau lão nhân chính là lầu một trúc lâu cửa lớn đóng chặt, bên trong thùng thuốc có một thiếu niên thê thảm đang nằm, lão nhân nhìn thẳng gia tộc mạt lưu cung phụng cả người cơ bắp cuồn cuộn, “Muốn học quyền cùng lão phu, không có chút bản lãnh là không thể được, có dám tiếp một quyền của lão phu hay không? Tiếp được, không nói cửu cảnh, bát cảnh chính là vật trong bàn tay Tôn Thúc Kiên ngươi, không tiếp được, vậy không có chuyện quyền thứ hai.”
Cơ duyên bằng trời ngay ở trước mắt, Tôn Thúc Kiên vẫn chưa có mất đi lý trí, gọn gàng dứt khoát hỏi: “Xin hỏi lão tổ, quyền này ra là tu vi cảnh thứ bao nhiêu?”
Lầu hai Thôi Sàm mỉm cười, quả thật có tư cách làm quân cờ của mình.
Lão nhân lầu một tùy ý cười to, vui đến cực điểm, “Ngươi là lục cảnh, lão phu không khi dễ người, chỉ lấy ngũ cảnh thưởng ngươi một quyền, thế nào?”
Người nam một cước đạp tới trước, một cước rút lui về phía sau, bày ra quyền thế của bản thân, một cỗ quyền ý như nước suối trong khe, chảy xuôi toàn thân, hồn nhiên thiên thành.
Rõ ràng, ở trên võ đạo, Tôn Thúc Kiên tự học thành tài chẳng những có nghị lực lớn, cũng có ngộ tính tương đương không tầm thường, lấy thân phận dã tu của hắn, có thể đi tới độ cao như ngày hôm nay, võ phu lục cảnh đỉnh phong, trong giới võ đạo tông sư hoành hành giang hồ một châu, trả giá rất nhiều tâm huyết người ngoài không thể biết.
Tôn Thúc Kiên nín thở ngưng thần, trong lúc mơ hồ, đã có vài phần phong phạm đại gia, “Xin mời lão tổ ra quyền!”
Thôi Sàm đột nhiên không khỏi thở dài một tiếng.
Lão nhân chân trần bước ra một bước, một quyền đánh tới.
Một quyền thô phác tự nhiên, đánh vào trên trán Tôn Thúc Kiên.
Tôn Thúc Kiên căn bản không kịp ngăn cản lão nhân, nháy mắt bay ngược ra ngoài hơn mười trượng, nằm trong vũng máu, tứ chi run rẩy, thất khiếu không ngừng có máu tươi trào ra, khi gần chết, võ phu trẻ tuổi tâm như trời cao này, trừng to mắt nhìn về phía bầu trời, trong ánh mắt tràn ngập nghi hoặc khó hiểu, không cam lòng cùng phẫn uất.
Nữ đồng váy hồng phấn che mắt, không dám nhìn một màn này.
Tiểu đồng áo xanh nuốt nuốt nước miếng, nhìn một cái, không phải chính là một quyền đánh chết người sao?
Lầu hai Thôi Sàm lên tiếng hỏi: “Vì sao phải như thế?”
Lão nhân xoay người nhảy lên mái lầu hai, “Người như thế căn bản không xứng học quyền pháp của ta.”
Nếu người đã chết, tuy ít nhiều có chút tiếc hận, võ phu thuần túy có hi vọng bát cảnh thậm chí trăm thước can đầu càng tiến một bước, là một quân cờ không thể khinh thường, nhưng Thôi Sàm rất nhanh bỏ qua chút cảm xúc ấy, người đã chết, nghĩ nhiều cũng vô ích, cũng may là địa bàn người khác, không cần hắn nhặt xác.
Thôi Sàm tò mò hỏi: “Vì sao lại giết hắn?”
Lão nhân ngồi trở lại băng ghế, “Không phải cho ngươi xem, là cho tên dưới lầu kia xem.”
Phúc họa vô môn, là người tự rước.
Thôi Sàm cúi đầu nhìn.
Bên ngoài lầu một trúc lâu, một thiếu niên sắc mặt khó coi đang đứng đó, ngửa đầu nhìn về phía bọn họ.
Nhưng thiếu niên thủy chung không nói gì.
Không khí cực lạnh.
Sau một lát, lão nhân không đứng dậy, thiếu niên cũng không rời đi.
Thôi Sàm cảm thấy có chút nhàm chán.
Cho dù người dưới lầu, là tiên sinh một nửa khác của mình.
Nhưng mà Thôi Sàm đối với cái này, thật sự không có nổi chút hưng trí, nếu không phải người nào đó có khả năng trở lại nhân gian, bản thân thần hồn còn một nửa, thân hình đã chia lìa, như vậy Trần Bình An ngõ Nê Bình đối với bản thân đã không có chút ích lợi nào, Thôi Sàm không ngại đưa thiếu niên này đoạn đường, chướng mắt không nói, còn có khả năng sẽ sinh ra các loại biến cố, điều này làm cho Thôi Sàm đã quen nắm toàn cục trong tay rất không thích, về phần “thiếu niên Thôi Sàm” đại đạo như thế nào, bởi vậy bị nhục, cả đời vô vọng trở về đỉnh phong hay không, quản chuyện gì tới quốc sư Thôi Sàm hắn?
Chung quy là hai người.
Lão nhân ngồi ở ghế trúc, cười lạnh nói: “Thế nào, tiểu tử ngươi ghét bỏ lão phu lạm sát kẻ vô tội, nên vì tên chết không nhắm mắt kia, muốn nói chuyện cùng lão phu?”
Trần Bình An đi đến bên cạnh thi thể nọ, ngồi xổm xuống, phát hiện đã chết rồi.
Trần Bình An nhẹ giọng nói: “Ta không biết ngươi vì sao đến, ta cũng không biết hắn vì sao giết ngươi, cho nên điều ta có thể làm, chính là giúp ngươi hạ táng, về sau nếu biết nhà của ngươi, tận lực giúp thi cốt ngươi lá rụng về cội.”
Cũng là nói cho người chết nghe, cũng là nói cho hai người lầu hai nghe, càng như là nói cho bản thân nghe.
Lão nhân trong lúc đó chợt hét to một tiếng, trên mặt toát ra vẻ giận dữ, dữ tợn khủng bố, khí thế như cầu vồng nói: “Người tốt trên đời vạn ngàn vạn, võ phu thuần túy như ta, trên đời này có thể đếm được trên đầu ngón tay! Tu sĩ trên đời nhiều đến cỡ nào, ngươi cho là người đăng đỉnh, sẽ phân tốt xấu thiện ác gì đó sao? ! Trần Bình An, ngươi học luyện quyền cùng lão phu là, hay là học làm người? !”
Trần Bình An đứng lên, ngoắc bảo tiểu đồng áo xanh lại đây hỗ trợ xử lý hậu sự, nhìn về phía lầu hai, nói: “Chỉ học quyền!”
Lão nhân đứng lên, thoải mái cười to, “Tốt tốt tốt! Khi nào thì luyện quyền?”
Trần Bình An im lặng đi về phía trúc lâu, đi lên thang lầu.
Lão nhân xoay người đi vào phòng, “Có việc cứ kêu ta.”
“Ngươi yên tâm.”
Thôi Sàm xoay người đi hướng thang lầu, chém đinh chặt sắt nói: “Sẽ không đâu!”
Lão nhân bước chân hơi hơi tạm dừng, rất nhanh đã sải bước qua cửa, cửa lớn đóng sầm lại.
Thôi Sàm dừng bước đứng ở thang lầu, Trần Bình An đi đến một nửa, thấy hắn không có ý tứ nhường đường, liền dừng lại.
Vị lão giả nho sam này trên cao nhìn xuống, nhìn thiếu niên, mỉm cười nói: “Trước kia ở trong Ly Châu động thiên chưa rơi xuống vỡ nát, Trần Bình An ngươi đã tính là đáng thương nhất, khí số đơn bạc gần như không còn gì, cho nên chỉ có thể gặp thoáng qua với tất cả cơ duyên, làm mồi câu cho những người khác.
Hôm nay không có cấm chế huyền diệu này, thậm chí còn có chút ý tứ hàm xúc bỉ cực thái lai, trên trời rớt xuống một cái bánh lớn đến như vậy, là hãy tiếp nhận cho tốt, nắm chặt trong tay, tay bị đánh gãy, chân bị ép bẹp, chính là dùng miệng cắn đến răng gãy sạch, cũng phải dùng hết một hơi cuối cùng mà đi tranh thủ, cũng phải giữ lấy tòa lầu này!”