Chương 581
Chim dậy sớm có sâu ăn, ngựa không ăn cỏ đêm sẽ không béo.
Nhưng trong công việc, nói thì nói thế thôi, đạo nhân trẻ tuổi đáng thương mò mẫm từ sáng tới tối, cho dù sạp coi tướng số mở cửa sớm đóng cửa trễ hơn so với sạp cách vách, vẫn là không có ăn, lại càng không béo.
Bởi vì dân chúng trấn nhỏ hôm nay càng tin tưởng lão đạo nhân đầu đội ngư vĩ quan mới là thần tiên chân chính, thầy tướng số chuẩn, cũng không hỡ có cơ hội là đến cửa ăn chực uống chực, hơn nữa bất luận là người tiến đến xin sâm, đối tượng cho dù là cô gái tuổi thanh xuân hay là phụ nhân mỹ mạo, lão chân nhân chưa từng nhìn ngang liếc dọc, chính khí đầy người, càng không giống vị kia, cả ngày biến đổi biện pháp lừa bánh điểm tâm của bọn trẻ con.
Chuyện làm ăn, không phải sợ nhất chính là so sánh hàng hóa sao.
Cho nên mấy ngày gần đây, đạo nhân trẻ tuổi có thể nói nếm đủ nhân tình ấm lạnh, đừng nói phát tài, nhắm chừng sắp phải chịu đói, đến ngay cả đám tiểu cô nương trước kia tán gẫu rất tâm đầu ý hợp, chẳng những không xem chỉ tay, mỗi lần đi qua sạp, còn có thể làm bộ không quen biết.
Đạo nhân trẻ tuổi đành phải an ủi mình, đám tiểu cô nương đáng yêu dính mùi hương hoa cỏ dại này, cho dù ngoài mặt thực xa lạ với mình, nhưng có thể là do ngượng ngùng, không tiện chào hỏi mình mà thôi, thực ra tình cảm dạt dào, nếu không mỗi lần đi ngang qua, lại là mỗi lần thay một bộ quần áo mới tinh không giống nhau? Đạo nhân trẻ tuổi nhiều lần đều không muốn cô phụ tình cảm của những cô gái này, hắn tinh mắt sẽ gọi cả danh lẫn họ, khen ngợi vài câu hôm nay cây trâm cài đầu thật là đẹp mắt nha, y phục rất hợp với dáng người nà… Các cô nương phần lớn bước chân kích động vài phần, bước nhanh tránh ra. Về phần một số phụ nhân gan lớn, hoặc là trừng mắt nhìn, hoặc là mắng một câu rủa chết, chỉ đáng tiếc là không ai chiếu cố sạp làm ăn của thầy tướng số.
Điều này làm cho đạo nhân trẻ tuổi có chút ưu thương, mỗi ngày ngồi chèo queo ở phía sau sạp, nếu không dùng tay áo chà lau ống thẻ, thì chính là thổi hơi nóng vào những quẻ xăm, còn không thì là ôm cái ót lắc lư trước sau, hoặc là dứt khoát nằm úp sấp ở trên bàn, nghiêng đầu nhìn phía sạp cách vách vô cùng náo nhiệt, người so với người tức chết đi được.
Cũng may đạo nhân trẻ tuổi suốt ngày ăn không ngồi chờ, nhưng thật ra không thẹn quá thành giận, thường chủ động tán gẫu vài câu vu vơ cùng lão đạo sĩ, điều này làm cho lão đạo nhân đang cân nhắc có cần thay đổi phong thuỷ bảo địa hay không, thoáng cái mở rộng cõi lòng, cuối cùng đến ngay cả lão đạo sĩ cũng cảm thấy có chút không đành lòng, khẽ thương xót vãn bối hậu sinh ngốc nghếch như vậy, nghĩ lần này đến trấn nhỏ, thu hoạch phong phú, gần như cũng đủ chi tiêu nửa năm, đang định chỉ điểm vài câu, những lúc không có khách đến sạp, ngoắc đạo sĩ đầu đội liên hoa quan qua ngồi, người trẻ tuổi hí hửng chạy qua ngồi trên ghế dài, vẻ mặt háo hức chờ mong, “Lão tiên trưởng dạy ta như thế nào? Có diệu kế cẩm nang để truyền thụ hay không?”
Lão đạo nhân nhấc bình trà nhỏ trong tay lên, uống hớp trà lạnh, thở dài, hỏi thẳng vào vấn đề: “Có phải ngươi mới vào nghề không được bao lâu?”
Đạo nhân trẻ tuổi mặt mày ủ dột nói: “Cũng không tính là ngắn, chỉ là việc làm ăn vẫn không được bằng người khác.”
Đạo gia đạo thống lại chia tam giáo, ba vị đệ tử dưới trướng đạo tổ, mỗi người chưởng giáo một giáo, đồng nguyên mà không đồng lưu, chẳng những ở tòa thiên hạ nào đó khai chi tán diệp, thế lực to lớn, tựa như nho gia độc tôn của hạo nhiên thiên hạ, cho dù là vương triều Đại Ly tồn tại ở tòa hạo nhiên thiên hạ này, đạo gia tam giáo diễn sinh ra các đại tông môn, cũng là thâm căn cố đế, thiên hạ đạo quan như rừng, hương khói tràn đầy, các châu đều có đạo chủ, thiên quân cùng chân nhân chiếm cứ động thiên phúc địa.
Lão đạo nhân lấy tay chỉ chỉ vị “vãn bối” vẻ mặt xui xẻo, sau đó chỉ chỉ đỉnh đầu mình, “Ngươi vào nghề cũng không phải mới? Vậy ngươi thật sự là mạng lớn, đến hôm nay còn không có bị lôi đi ăn cơm tù của quan gia! Bần đạo hỏi ngươi, đội liên hoa quan như vậy làm gì? Ngươi có hiểu hay không, Bảo Bình châu chúng ta đạo quan môn phái có tư cách mang đạo quan hình thức như vậy, có thể đếm được trên đầu ngón tay! Cầm đầu chính là Nam Giản quốc Thần Cáo tông, chưởng môn chân nhân chính thị nhất châu đạo chủ Kỳ lão thần tiên, năm trước vừa mới tấn thăng Thiên quân lão gia! Còn lại vài toà đạo quan, có người nào không phải là tiên gia phủ đệ địa phương nhất đẳng, người nào cần xuống núi làm thầy bói, sau đó ở chỗ này bày ra cái sạp tồi tàn, giao tiếp cùng một đám hương dã thôn phu phố phường phụ nhân cả người đầy mùi đất? Sao hả, tiểu tử ngươi không lẽ là Thần Cáo tông Ngọc Điệp thần tiên, hay là đạo sĩ trong danh sách mấy toà đại đạo quan kia?”
Đạo nhân trẻ tuổi xua tay nói: “Đều không phải, không phải ai hết.”
Hắn tên là Lục Trầm, đương nhiên là không phải.
Lão đạo nhân tức giận vô cùng, đang muốn răn dạy quỷ liều lĩnh này vài câu, đột nhiên ồ một tiếng, thần sắc tràn đầy kinh ngạc, thì ra sạp cách vách có hai người một lớn một nhỏ đang đứng, nam tử trung niên tuy sắc mặt như có bệnh, nhưng mà khí thế có đủ, vừa nhìn thì giống như là người làm quan, có quan uy! Thiếu niên áo trắng ngọc đái, mặt như quan ngọc, vừa thấy chính là công tử ca được hun đúc trong môn đình phú quý.
Hai người im lặng đứng ở sạp bên kia, như là đang kiên nhẫn chờ đợi đạo nhân trẻ tuổi.
Chút thương cảm của lão đạo nhân nhất thời hóa thành hư không, nhìn đạo nhân trẻ tuổi vận khí như cứt chó kia, lại thấy chướng mắt bội lần.
Đạo nhân trẻ tuổi cười nói cảm ơn rồi cáo từ, đi trở về ngồi phía sau sạp nhà mình, “Như thế nào, là xin xăm hay là xem tướng?”
Nam nhân ngồi ở trên ghế, lắc đầu cười nói: “Không rút xăm cũng không xem tướng, dù sao việc đã đến nước này, không cần nữa.”
Nam nhân nhìn vị đạo nhân trẻ tuổi này, do dự một chút, vẫn là lần đầu trong cuộc đời ôm quyền lễ, thản nhiên nói: “Ta là nhân gian quân vương, dựa theo lễ pháp hạo nhiên thiên hạ, có thể không quỳ tiên nhân nào. Chưởng giáo Chân nhân đại giá quang lâm Long Tuyền Đại Ly chúng ta, ta vừa không cần quỳ xuống dập đầu, lại không thể dùng Nho gia ấp lễ đón chào, coi như là dưới núi giang hồ một hồi bình thủy tương phùng, ta cả gan lấy phương thức người giang hồ, cung nghênh Lục chưởng giáo, mong rằng Lục chưởng giáo không lấy làm phiền lòng.”
Lục Trầm cười hỏi: “Kỳ quái, ngươi là một hoàng đế, vì sao không tự xưng trẫm, hoặc là quả nhân?”
Nam nhân cười khổ nói: “Chân nhân ở phía trước, thật là không dám.”
Lục Trầm trêu ghẹo nói: “Bần đạo còn tưởng rằng Đại Ly Tống thị hoàng đế, là anh hùng hảo hán không sợ trời không sợ đất, lúc trước A Lương một đường giết đến trước hoàng cung Bạch Ngọc lâu các ngươi, lá gan ngươi không phải rất lớn sao, chính là không quỳ xuống. Bần đạo lúc ấy ở Nam Giản quốc bên kia xa xa xem diễn, đều không nhịn được muốn đổ mồ hôi lạnh thay ngươi.”