Chương 587
Kết quả đợi đến khi hán tử hàm hậu đi mua đồ ăn trở về, sau khi nghe được chuyện này, không hề nơm nớp lo sợ, cũng không đập bàn trừng mắt, sau khi buông hộp chứa cơm trưa đơn giản nhất xuống, chỉ nói đi ra ngoài nói chuyện.
Phụ nhân khóc không ra nước mắt, cô gái cầm tay mẫu thân, nói không có việc gì, có cha ở đây.
Phụ nhân lập tức khóc ra nước mắt, nói những lời khiến cho cô gái chua xót trong lòng, “Ta sợ cha con bị người ta đánh a.”
Sau khi vượt qua cửa, hán tử nhẹ nhàng đóng cửa lại, tựa như thằng nhãi con bắt gà, một tay cầm cổ người nọ, nhấc lên không trung, từng bước đi hướng tới nhóm Luyện khí sĩ Câu Lô châu sắc mặt khẽ biến kia, bên cạnh tên kiếm tu lục cảnh bất động thanh sắc nhất kia, có người vừa muốn nói vài câu đe doạ, lại phát hiện yết hầu mình nóng bỏng, như là bị nhét một khối than lửa vào, mặt đỏ lên, hai tay ôm cổ, ú a ú ớ, một chữ cũng nói không nên lời.
Hán tử tùy tiện lấy đi hô hấp của Luyện khí sĩ trong tay, hỏi tên kiếm tu kia: “Lão tổ tông nhà ngươi tính danh là gì, tông môn tên là gì?”
Kiếm tu cười lạnh nói: “Chúng ta cũng chưa làm chuyện gì hết, tự tiện gây sự tư đấu, dựa theo quy củ trên chiếc đò này, ngươi sẽ bị ném xuống biển.”
Hán tử căn bản lười nói lời thừa, một quyền đánh gãy trường sinh kiều của tên kiếm tu kia, đem thanh phi kiếm bản mạng căn bản không kịp ra chiêu kia mạnh mẽ “trừ cỏ tận gốc” khí phủ, nhẹ nhàng nắm lại trong lòng bàn tay, trong nháy mắt bóp nát.
Kiếm tu thất khiếu đổ máu ngã xuống đất không dậy nổi.
Những tu sĩ còn lại hầu như đồng thời quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Nhưng mà tất cả động tĩnh tiếng vang, sớm bị hán tử vận dụng võ đạo thần thông, toàn bộ ngăn cách ở ngoài cửa căn phòng kia.
Hán tử lạnh nhạt nói: “Mau báo lên nền móng lai lịch của kiếm tu này, còn có tên tuổi bang phái của các ngươi, sau khi nếm một quyền của ta, về sau ta sẽ tự tìm lão tổ tông các ngươi để kiếm chuyện.”
Có người tâm tư khẽ động, cố ý nói bậy nói nhăng nói cuội tên một bang phái nào đó, hán tử võ đạo tu vi gần như thông thần, đối với Luyện khí sĩ tâm hồ gợn sóng, quan nhược động hỏa, vừa nhìn là rõ, ngay lập tức một quyền đánh nát căn bản trường sinh chứng đạo của Luyện khí sĩ kia, hán tử tức giận nói: “Ta đã có thể một quyền đánh chết ngươi, còn nguyện ý nói chuyện đàng hoàng với ngươi, vậy các ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời.”
Những người còn lại cả đám tựa như cha chết mẹ chết.
Tu sĩ cửu cảnh tọa trấn độ thuyền cùng vũ phu thất cảnh nhanh chóng đi tới.
Tu sĩ là một vị lão giả khí thế uy nghiêm. Cửu cảnh là Luyện khí sĩ Kim Đan cảnh, sơn thượng có câu, “Kết thành Kim Đan khách, phương thị ngã bối nhân”, là thiên chi kiêu tử thành công phá vỡ bát cảnh Long Môn cảnh, cho nên Kim Đan cảnh lại được vinh danh là cá chép vượt long môn, nét bút “Vẽ rồng điểm mắt” hóa mục nát thành thần kỳ, cả tòa khí hải ngưng tụ áp súc thành một viên kim đan quay tròn xoay tròn khí phủ các nơi, ý cảnh kết đan trong cơ thể, tu sĩ mỗi người mỗi khác. Có một số tu sĩ thiên tài, kết đan vận thế to lớn, thậm chí sẽ đưa tới thiên địa dị tượng.
Mỗi đại tu sĩ Kim Đan cảnh giữa “Đan thất”, lớn nhỏ có khác biệt thật lớn, ưu khuyết cũng khác nhau một trời một vực. Nhưng là tồn tại đặc thù tình huống “to mà rỗng không”, “nhỏ mà kỳ diệu” vân vân, thiên ý khó dò, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Còn vũ phu thuần túy thất cảnh lại là một vị lão nhân khôi ngô thân cao tám thước, đeo một thanh yêu đao to lớn.
Lão tu sĩ Kim Đan cảnh nhìn tình huống bi thảm nơi hành lang, giận tím mặt, đang muốn lấy quy củ áp người.
Vũ phu thất cảnh nhẹ giọng nhắc nhở nói: “Hồng lão, người này ít nhất vũ phu bát cảnh.”
Lão nhân khôi ngô còn không quên tăng thêm giọng điệu, lập lại hai chữ, “Ít nhất!”
Lão tu sĩ nhanh chóng quan sát một chút khoảng cách giữa mình cùng hán tử kia, dù sao tuyệt đối không vượt qua mười trượng, điều này làm cho hắn có chút khó xử.
Trong vòng mười trượng, cùng một vị vũ phu thuần túy ít nhất bát cảnh chém giết liều mạng, không thú vị một chút nào.
Cũng may hán tử không có khí thế bức nhân, mà là kể sơ lược lại sự tình.
Sau đó gã không có mắt kia cảm thấy có chỗ dựa, bi phẫn hô lớn: “Hồng lão thần tiên, kiếm tu nằm trên đất là Đường Hưu Phong của Thanh Miêu Tiêm, phi kiếm bản mạng của hắn đã bị gã điên này cứng rắn rút ra khỏi người Đường Hưu Phong, bóp nát tan! Đây là đại cừu sinh tử, Thanh Miêu Tiêm sẽ không bỏ qua cho hắn!”
Nếu không có lời nhắc nhở này, lão tu sĩ Kim Đan cảnh còn chưa hạ quyết tâm, kết quả vừa nói như vậy, nhanh chóng đánh giá một chút khí tượng thảm đạm của kiếm tu nằm trên đất, lão tu sĩ nuốt nuốt nước miếng, lần này rốt cuộc có thể xác định, hán tử ra tay tàn nhẫn kia, không chỉ là mà võ đạo tông sư ít nhất bát cảnh viễn du cảnh hơn, mà ít nhất là bát cảnh đại thành chi cảnh, vô cùng có khả năng là ở bậc thềm của sơn điên cảnh, nếu không sẽ không thể thoải mái hủy diệt phi kiếm bản mạng của một gã kiếm tu trong ngũ cảnh.
Lão tu sĩ hành lễ nói: “Yên tâm, việc này chúng ta sẽ xử lý theo lẽ công bằng, nhất định cho tiền bối một công đạo.”
Hán tử gật gật đầu, sau đó nghĩ nghĩ, nói với gã đang ngây ra như phỗng kia: “Một quyền đó thiếu trước vậy, lần sau ta sẽ tìm lão tổ tông các ngươi thu nợ là được rồi.”
Hán tử nhìn phía lão tu sĩ cùng vũ phu đồng đạo, nhíu mày nói; “Nhưng các ngươi đừng giết người diệt khẩu, chuyện này tự ta sẽ có tính toán.”
Lão tu sĩ bất đắc dĩ cười nói: “Chúng ta có thể sẽ không làm việc như thế.”
Hán tử không nói gì nữa, đi trở về trước của phòng mình, gõ cửa mà nữ nhi đã cố ý cài chốt, dùng để an ủi mẫu thân trong phòng, nói: “Liễu nhi, là cha.”
Cô gái bước chân nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, hán tử sau khi vào nhà liền đóng cửa, phụ nhân bước nhanh tiến lên, trên mặt vẫn còn nước mắt, “Lý Nhị, thế nào, không bị người ta khi dễ chứ? Có bị đánh ở đâu hay không? Có cần thoa chút thuốc mỡ hay không?”
Hán tử gãi gãi đầu, khờ khạo cười ngây ngô nói: “Không đâu, lúc đó người quản sự trên thuyền trùng hợp lại đi ngang qua, ta liền nhanh chóng nói với người ta chuyện này, hắc, ngươi đoán xem thế nào, người ta thực giảng đạo lý, đã đuổi những người đó đi, còn muốn bọn họ về sau không được tới gần ba người chúng ta, cho nên không có việc gì, ta đã nói đó thôi, xuất môn ra ngoài, nhiều người vẫn tốt hơn.”
Cô gái Lý Liễu nhịn ý cười.
Lần này cha đi xa không uổng công, đã học được nói dối đầy miệng.
Phụ nhân lúc này mới hơi hơi yên tâm, vỗ mạnh bộ ngực, run run rẩy rẩy, “May mắn may mắn.”
Hán tử chỉ là cười, im lặng nhìn chăm chú tức phụ mình.
Phụ nhân hiểu sai, hung hăng nhéo mớ thịt cứng rắn bên hông hán tử, thấp giọng thầm oán nói: “Nữ nhi còn ở đây, đã không quản được mắt chó!”
Hán tử ngẩn người ra, vẫn là vò đầu.
Buổi tối, trên biển có trăng sáng.
Cô gái Lý Liễu đứng bên lan can, trông về vầng trăng tròn xa xa.
Dương lão nhân từng nói, nàng thiên tư tốt, Lý Hòe có hồng phúc.